*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối hôm đó, Tô Mẫn Mẫn chạy tới.

Khi Cố Manh Manh nhìn thấy cô ấy thì nhất thời thấy đau đầu.

“Làm cách nào cậu tới đây được?”

Cô chau mày.

Vừa nhìn chung quanh, Tô Mẫn Mẫn vừa cười nói: “Anh hai đâu? Anh ấy có lẽ không ở nhà nhỉ?”

“Anh ấy đi ra ngoài rồi.”

Cố Manh Manh trả lời.

Tô Mẫn Mẫn cười tà tà.

Có Manh Manh phớt lờ cô, quay người bước lên lầu.

“Cậu đang làm gì đấy?”

Tô Mẫn Mẫn đi theo cô, tò mò hỏi.

Có Manh Manh không nhìn lại, trả lời: “Đang chơi game.”

“Ò, chơi game, đây là chuyên môn của tới” Tô Mẫn Mẫn nghe vậy, lập tức luyên thuyên: “Gân đây chơi game gì vậy? <<Ghost City 2>> hiện đã lên sàn rồi. Cậu chơi chưa?”

“Chưa!”

Cố Manh Manh lắc đầu.

Tô Mẫn kinh ngạc: “Tại sao chứ? Uh, chẳng lẽ có điểm nào không hài lòng? Cậu nói nghe thử xem. Nếu nói hay tớ sẽ cân nhắc tặng cho riêng cho cậu một trang bị bản limit, thế nào?”

“Tớ thực sự không chơi.”

Cố Manh Manh chau mày và nói: “Tớ vẫn chưa tải nữa kìa. Để lần sau tớ sẽ cho cậu lời khuyên khi chơi nó!”

Tô Mẫn Mẫn rốt cục cũng nghe ra được có chuyện gì đó không ổn.

“Manh Manh!”

Cô nói: “Hình như tớ không chọc giận cậu nhỉ?”

“Không.” Cố Manh Manh lắc đầu, đẩy cửa vào phòng ngủ.

Tô Mẫn Mẫn không tin, thậm chí còn nói: không nhiệt tình nhìn thấy tớ?”

Vậy cậu tại sao Cố Manh Manh vô cùng cạn lời.

“Cậu muốn tớ nhiệt tình như thế nào?”

Cô hỏi.

Tô Mẫn Mẫn trước tiên nghiêm túc nghĩ một chút, sau đó nói: “Ít nhất cậu cũng phải tỏ vẻ rất vui vẻ!”

Cố Manh Manh: “…”



Cố Manh Manh nắm tay lại: “Dù sao, cậu chỉ cần nhớ những gì tớ nói là được!”

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Tô Mẫn Mẫn sáp lại trước mặt cô, cười nói: “Có phải anh hai lại làm chuyện gì với cậu không? Chẳng hạn, hehehe…”

Cố Manh Manh quay sang một bên, từ chối trả lời câu hỏi này.

Tô Mẫn sờ sờ cằm suy nghĩ một chút, sau đó búng tay, chợt hiểu ra: “Ò, tớ biết, nhất định là sau khi cậu xem phim hành động tình cảm mà tớ gửi cho cậu. Bởi vì thèm muốn nên đã xử anh hai rồi đúng không? Oh my god, lúc đó có phải rất tuyệt không? Manh Manh, lợi hại quá. Tớ thực sự ngưỡng mộ cậu!”

“Ahhhhhhhhhhh!”

Có Manh Manh điên lên.

Cô vội nói: “Căn bản không có việc đó. Tô Mẫn Mẫn, trong đầu cậu có thể đừng có nghĩ về loại chuyện đó suốt ngày vậy được không? Cậu nói một cô gái nhà lành như cậu, sao lại không thấy ngại gì thế hả?”

“Tại sao phải ngại?”

Tô Mẫn nhìn cô, hỏi ngược: “Người xưa nói, Thực sắc tính dã! Cậu có biết ý nghĩa của nó là gì không? Bốn chữ này.

nói về hai vấn đề. Một là cuộc sống và hai là tình dục. Cái gọi là ẩm thực là vấn đề của người dân. Giữa đàn ông và phụ nữ, đó là vấn đề giải trí thú vui. Cuộc sóng không thể tách rời hai điều này!”

Cố Manh Manh có kích động muốn quỳ xuống.

“Tô Mẫn Mẫn, cậu thật ra không phải là con gái đúng không?”

Cô đưa ra giả thuyết này.

Nào ngờ, Tô Mẫn Mẫn sau khi nghe xong, nghiêm mặt đáp: “Hừm, có lúc tớ cũng nghĩ như thế đấy. Tớ nếu là con trai thì tuyệt biết bao. Có thể tùy ý chơi đùa khắp nơi! Haiz, chuyện bắt lực nhất đời người chính là, tớ muốn tán gái nhưng lại là thân con gái.”

Cố Manh Manh muốn khóc không ra nước mắt: “Tớ đau răng!”

“Tại sao?”

Tô Mẫn Mẫn nhìn cô nói tiếp: “Là bởi kích động quá sao?”

Cố Manh Manh tỏ vẻ đắn đo: “Cậu đừng nói chuyện với tớ. Tô Mẫn Mẫn, cậu có độc! Khắp người cậu đều có độc!”

Tô Mẫn cười lớn: “Đúng vậy, khắp người tớ toàn là độc quyền rũ. Chuyên môn tới câu dẫn cậu!”

Cố Manh Manh: “…”

“Được, được rồi, tớ không đùa với cậu nữa!”

Tô Mẫn Mẫn đột nhiên thu lại nụ cười.

Cô trở nên nghiêm túc, nhưng Cố Manh Manh hơi khó chịu.

“Cậu lại muốn làm gì?”

Cô cảnh giác nhìn Tô Mẫn Mẫn.

Tô Mẫn Mẫn nhún vai nói: “Sáng nay tớ đã phát hiện một chuyện!”

“Chuyện gì?”

Có Manh Manh chau mày.

Tô Mẫn Mẫn nói: “Tớ phát hiện đã hai tháng không tới kỳ!”

“Hả?”

Có Manh Manh ngắn ra.

Tô Mẫn Mẫn nói tiếp: “Sau đó tớ tự đi mua đồ thử. Haiz, thật không may, tớ trúng thưởng rồi!”

Cố Manh Manh chớp mắt: “Đây là chuyện tốt mài” Nói xong, cô lại cảm thấy không đúng, nói: “Sao cậu lại nói là không may?”

Tô Mẫn đột nhiên chống tay lên bàn, nhìn cô nói: “Manh Manh, tớ có thể tin tưởng cậu không?”

“Tất nhiên rồi!”

Cố Manh Manh gật đầu.

Tô Mẫn Mẫn do dự, sau đó nói: “Tớ không muốn đứa nhỏ này!”

“Cái gì?”

Cố Manh Manh lại ngây người.

Tô Mẫn thở dài cười khổ: “Còn có, tớ muốn chia ta với Lục Tiểu Tứ!”

Cố Manh Manh hoàn toàn chét lặng.

Tô Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nói: “Đã nhiều năm như: vậy, thật ra giữa tớ và Tiểu Tứ… Haiz, tớ không biết phải nói thế nào, tên đó đúng là… chết tiệt. Tớ hoàn toàn không ngờ tên đó lại dở trò với bao cao su. Anh ta rõ ràng biết mắấy năm này tớ không thể có con. Nhưng…”

“Đợi đãi”

Có Manh Manh ngắt lời cô, ngạc nhiên nói: “Cậu định chia tay với Tiểu Tứ? Nhưng tại sao?”

“Chán thôi!”

Tô Mẫn Mẫn nhún vai.

Cố Manh Manh lắc đầu: “Không đúng, Tiểu Tứ đối với cậu tốt như vậy, làm sao mà chán được? Mẫn Mẫn, cậu rốt cuộc có chuyện gì?”

Tô Mẫn cắn môi.

Lần này, cô im lặng rất lâu.

Ngay khi Cố Manh Manh nghĩ rằng cô sẽ không nói lý do thì đột nhiên nghe thấy cô nói: “Lúc đó tớ và Tiểu Tứ đến với nhau thực ra là tớ bị ép buộc. Nói ra có thể cậu không tin. Giữa mình và anh ta là do phụ huynh gán ghép đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play