“Hai người có dùng tư thế này làm qua chứ?” Kiều Quốc Thiên tiếp tục hỏi. Trong đầu không ngừng nhấp nháy hình ảnh cô ta nằm dưới người của Lâm Văn Đông, sức xông pha liền mạnh hơn nữa, mang theo phẫn nộ và giải tỏa. Còn có một ít…đố kị ngay cả bản thân anh ta cũng không hiểu rõ!
Khi Kiều Quốc Thiên hận thì thật sự là không để lại chút tình cảm. Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy sự sung sướng và đau đớn xen kế nhau, khiến tư duy của cô ta đều trở thành hoàn toàn trỗng rỗng. Cuối cùng cũng không dám nói thêm lời gì kích thích anh ta nữa, nếu không thì, anh ta sẽ chỉ càng thêm thô bạo chiếm hữu mà thôi.
Đến cuối cùng, lúc anh ta buông tha cho cô ta, Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy phần dưới cơ thể đau nhức, có hơi Xé nứt.
Đợi khi chỉnh đốn xong hết ra ngoài, trên đầu giường đã chuẩn bị một viên thuốc rồi. Anh ta đúng thật khốn khiếp mà, rõ ràng trong khách sạn có chuẩn bị vật dụng tránh thai, thậm chí vừa rồi cô ta đã có nhắc nhở qua anh ta, nhưng mà, anh ta cứ lại không dùng!
Trong lòng Tô Hoàng Quyên lạnh ngắt, rót ly nước cho mình, nuốt đi viên thuốc.
Cô ta đứng dựa vào góc tường, bắt đầu suy nghĩ việc ngày mai gặp cha mẹ của Lâm Văn Đông.
Rõ ràng là cố tình muốn cô ta khó xử, Kiều Quốc Thiên lại để rất nhiều vết hôn trên người của cô ta. Trên cổ, trên lòng ngực, toàn bộ đều là. Khăn lụa hoàn toàn che không hết lại được, ngoại trừ cô dùng khăn choàng.
Với lại, tình huống trước mắt như vậy, cô ta cảm thấy bàn chuyện kết hôn với Lâm Văn Đông, thật sự là quá manh động.
Kiều Quốc Thiên hoàn toàn chính là ác ma, sẽ không để cô ta sống yên đâu.
Chính lúc này, Lâm Văn Đông gọi điện thoại qua. Rất là phấn khởi.
“Hoàng Quyên, cha mẹ anh đã ở trên xe lửa đến đây rồi. Ngày mai em và họ có thể chính thức gặp mặt rồi” Tô Hoàng Quyên vừa muốn nói hoãn lại thời gian mới gặp cha mẹ, đến lúc này, thì bị sự vui vẻ của Lâm Văn Đông đẩy lùi về lại. Hai người già từ quê nhà qua đây một chuyến không dễ dàng, hiện nay cô ta cũng không nhẫn tâm nói những lời đó ra nữa, khiến hai người mất vui.
Cuối cùng chỉ là nói: “Được, vậy tối nay sắp xếp họ ở lại chỗ anh đi”
“Vậy còn em?”
“Em ở lại trong nhà mình, vừa đúng chuẩn bị chuẩn bị quần áo” Lâm Văn Đông cũng không có miễn cưỡng Tô Hoàng Quyên.
Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm, thì Tô Hoàng Quyên dậy rồi. Qua hết một ngày một đêm, vết hôn trên cổ của Kiều Quốc Thiên để lại đã nhạt đi rất nhiều rồi.
Nếu vậy, dùng đồ trang điểm thì có thể che đậy được bảy tám phần rồi.
Còn lại, cô ta lấy thêm chiếc khăn choàng che lại, chắc cũng không lộ ra được rồi.
Tô Hoàng Quyên ăn mặc xong xuôi, nhìn bản thân trong tấm gương chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi nói không ra. Cô ta của hiện nay, cứ giống như đang đạp trên dây thép. Kéo theo Lâm Văn Đông đánh cược một ván, nhưng Kiều Quốc Thiên lại ra tay đẩy cô ta xuống vực thẳm lúc nào cũng được, một cái không cẩn thận thì cô ta có thể té thành tan xương nát thịt. Nhưng khăng khăng, việc đến lúc này, lại không có chỗ trống xoay chuyển.
Tô Hoàng Quyên hít thở sâu, lấy lại tinh thần, chuẩn bị ra khỏi cửa. Điện thoại của Kiều Quốc Thiên gọi qua, cô bắt máy, chỉ nghe thấy Kiều Quốc Thiên ở bên đó hỏi: “Hôm nay là đi gặp cha mẹ của Lâm Văn Đông?” Không có tức giận, giọng điệu bình thường tới mức có hơi bất thường. Tô Hoàng Quyên “ừm” một tiếng, anh ta mỉm cười: “Có cần tôi đưa cô đi không?
“Cảm ơn lòng tốt của ông Kiều, không cần rồi” Ngoài dự đoán, Kiều Quốc Thiên lại không có nổi giận như hôm qua, ngược lại nói rằng: “Vậy chúc cô Tô may mắn” Điện thoại liền như vậy dứt khoát cúp mất. Tô Hoàng Quyên cầm điện thoại đứng ở đó, một hồi vẫn còn ngẩn ngơ nhìn, có hơi thất thần. Không biết có phải là bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi không, chúc phúc của anh ta lại khiến cô ta cảm thấy có hơi rùng mình.
Cha mẹ của Lâm Văn Đông đều là những người trung thực và rất đơn giản. Mẹ Lâm không đòi hỏi quá nhiều với con dâu của mình, miễn là có thể sinh đẻ được. Tô Hoàng Quyên rất xinh đẹp, điều kiện cũng không tồi, rất xứng đôi với Lâm Văn Đông nên mẹ Lâm càng hài lòng hơn. Nhưng cha Lâm lại không đồng ý, ông ấy cho rằng phụ nữ đẹp thì không thành thật.
Lâm Văn Đông sợ Tô Hoàng Quyên sẽ cảm thấy suy nghĩ của họ nực cười nên xấu hổ hòa giải: “Cha à, cha đừng có nói lung tung, Hoàng Quyên là một cô gái tốt, con quen biết cô ấy lâu như vậy rồi sao lại không biết cô ấy là người như thế nào chứ” Nghe Lâm Văn Đông nói vậy trong lòng Tô Hoàng Quyên cảm thấy có lỗi.
Một là anh ta thật sự không biết những quá khứ muôn màu muôn vẻ của cô ta.
Hai là bây giờ cô ta vẫn còn dây dưa không rõ với Kiều Quốc Thiên. Đây là điều không thể phủ nhận được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT