Anh ta không hề thương hương tiếc ngọc, cũng không bận tâm lúc này cô ta đã đau đớn đến mức cả người run rẩy, lại cắn mạnh lên dấu vết đã bầm tím trên cổ của Tô Hoàng Quyên một lần nữa, Nụ hôn ngày càng sâu và mạnh hơn.
“Cô nói…nếu như Lâm Văn Đông nhìn thấy dấu hôn ở đây thì sẽ có phản ứng gì? Nếu như anh ta biết được…trước đây cô không chỉ kết hôn với tôi mà còn từng mang thai đứa con của tôi thì liệu anh ta sẽ còn muốn cô không?” Tô Hoàng Quyên cảm thấy mình như bị xét nát bởi người đàn ông tàn nhẫn này. Mọi động tác của anh ta đều không hề thương tiếc một chút nào cả, mà là điên cuồng chiếm đoạt cùng với sự trả thù ác liệt.
Cô ta bướng bỉnh cắn môi, không cho phép mình phát ra một âm thanh rên rỉ đầy đau đớn dù chỉ là một chút.
Chẳng mấy chốc đã ngửi thấy mùi máu, đôi môi tái nhợt đã bị chính mình cắn rách.
Kiều Quốc Thiên tựa hồ bị dáng vẻ quật cường và yên tĩnh này của cô ta chọc giận, hừ một tiếng sau đó lại đè ‘Tô Hoàng Quyên lên giường: “Tô Hoàng Quyên đừng có ở trước mặt tôi giả vò kiên trinh như vậy sẽ không vui chút nào!” Anh ta cúi người dùng sức ngậm lấy môi cô ta, mùi màu tươi của cô ta xộc thẳng vào miệng anh ta.
Tô Hoàng Quyên bị anh ta hôn đến choáng váng, kỹ năng hôn môi của anh †a vẫn luôn làm cho cô ta khó cưỡng lại được, hơn nữa…
Sau nhiều năm như vậy, bây giờ lại cảm nhận được hơi thở của anh ta gần gũi như vậy, khó mà bỏ qua sự dao động trong lòng cô ta.
Tô Hoàng Quyên bất giác nghĩ tới cô gái với nụ cười quyến rũ trong tấm ảnh ở ví của anh ta.
Trái tim bỗng quặn thắt lại.
Đầu ngón tay cắm vào da thịt, cảm giác đau nhói khiến cho bản thân đang thất thần bỗng tỉnh táo lại, cô ta nghiêng đầu tránh đi những nụ hôn như vũ bão của anh ta.
Trong bóng đêm vô tận, người đàn ông nhìn chăm chằm vào đôi mắt của Tô Hoàng Quyên với ánh mắt của một con thú dữ. Ngón tay thon dài giữ lấy cằm của cô ta xoay khuôn mặt đang cố gắng né tránh đó lại rồi bắt đầu hôn.
“Kiều Quốc Thiên anh làm thì cứ làm đi, chúng ta vẫn theo nguyên tắc cũ, không hôn môi!” Sắc mặt của Kiều Quốc Thiên trở nên lạnh lẽo, ánh mắt tràn đầy vẻ nguy hiểm.
Chương 321: Cô đừng có ảo tưởng
Mặc dù trong bóng tối nhưng Tô Hoàng Quyên vẫn có thể cảm nhận được lửa giận đang bùng cháy của anh ta. Trong lòng có hơi sợ hãi nhưng vẫn nở nụ cười trên khuôn m với một người mình không yêu thật sự rất ghê tởm” Lông mày của Kiều Quốc Thiên khẽ động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô lại nói thêm một lần nữa xem!” Tô Hoàng Quyên tiếp tục mở miệng nói cố tỏ ra thoải mái: “Chúng ta chẳng qua giống như trước đây mà thôi, giải quyết nhu cầu thể xác cho nhau, cũng không có gì là không thể chấp nhận được, kỹ thuật của anh cũng không tồi, tôi còn cầu mà không được việc duy trì mối quan hệ bạn giường, nhưng việc hôn môi thì thôi đi, đây là để giữ lại cho.
Lâm Văn Đông người chồng tương lai của tôi” Ngọn lửa trong lồng ngực của Kiều Quốc Thiên đột nhiên bùng cháy mạnh mẽ.
Anh ta cảm thấy mình thật sự rất hận người phụ nữ trước mắt này, trước kia chán ghét bây giờ còn hận hơn.
Ngày hôm sau.
Tô Hoàng Quyên tắm rửa rồi thay quần áo sau đó đi đến khách sạn.
Cô ta không muốn nghĩ tới chuyện xảy ra đêm qua.
Kiều Quốc Thiên nổi điên rồi cưỡng ép cô ta, sau đó đóng sầm cửa lại và bỏ đi.
Tô Hoàng Quyên biết chẳng qua anh ta tức giận việc cô đã giết chết đứa bé của họ lại vẫn có thể thản nhiên sống cuộc sống của chính mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Cô ta hít sâu một hơi rồi sửa sang lại những sợi tóc rối bên tai, sau đó mới bấm chuông cửa.
Trợ lý của Kiều Quốc Thiên đi tới mở cửa, còn anh ta vẫn đang tắm rửa.
Trợ lý nói một tiếng với anh ta, anh ta lập tức cao giọng nói: “Kêu có ta cầm đồ ngủ đến đây cho tôi” Tô Hoàng Quyên lấy bộ đồ ngủ trên giường của anh ta đưa vào phòng tắm.
Kiều Quốc Thiên lạnh lùng nói qua cánh cửa: “Có nhìn thấy thuốc trên đầu giường không, uống đi” Tô Hoàng Quyên bước tới cạnh giường vừa nhìn đã thấy đó là một viên thuốc tránh thai.
Trong lòng đau thắt lại nhưng ngoài miệng lại thản nhiên lên tiếng: “Tổng giám đốc Quốc Thiên đúng là rất chu đáo. Tuy nhiên anh đã suy nghĩ nhiều rồi, trước khi đến đây tôi đã uống thuốc này rồi”