Kiều Quốc Thiên cười chế giễu nhìn về phía Tô Hoàng Quyên: “Cô Hoàng Quyên uống có ngon không?” Đôi môi cô ta khẽ mấp máy, chất lỏng đó chảy vào trong miệng, rõ ràng hương thơm lan tỏa nhưng…cô ta lại chỉ nếm được vị đắng chát.
Rất đắng, cực kỳ đắng.
Giống như trái tim cô ta lúc này vậy.
Tô Hoàng Quyên hít một hơi thật sâu, rồi cố nén những cảm xúc đang không ngừng cuồn cuộn trong đáy lòng. Cô ta bướng bỉnh lau mặt rồi mỉm cười: “Cám ơn ý tốt của anh Quốc.
Thiên, thực ra mùi vị cũng không tệ.” Tuy rằng nụ cười vẫn luôn thường trực trên khuôn mặt, nhưng nụ cười đó hoàn toàn không chạm tới đáy mắt.
Đôi mắt đó trong trẻo và lạnh lùng, cô ta không nói thêm gì nữa, sau đó xoay người với sống lưng thẳng tắp bước ra khỏi phòng họp.
Kiều Quốc Thiên nhìn theo bóng lưng đầy bình tĩnh đó, lửa giận bỗng dâng trào trong mắt.
Cứ như vậy?
Chỉ thế thôi sao? Vậy mà cô ta lại không hề khóc nháo như thể không có chuyện gì?
Phản ứng bĩnh tĩnh như thế khiến cho anh ta càng thêm bực bội và không cam lòng, đột nhiên có một loại cảm giác dường như đang đánh vào bông, không hề nhận được bất kỳ phản ứng tiêu cực nào.
Kết quả một lúc sau.
‘Tô Hoàng Quyên lại đi vào.
Ngay cả việc sửa sang lại bề ngoài cũng không thèm làm, dáng vẻ vẫn ướt như chuột lột, chật vật không thôi, bưng một ly cà phê vừa mới pha lại trên tay.
“Đây là cà phê được pha từ hạt cà phê mới xay mà vừa nấy tôi đã gọi điện cho nhà bếp đưa tới. Vẫn đang ấm dựa theo đúng sở thích của anh còn thêm một viên đường. Nếu như anh vẫn không thích thì tôi có thể uống thay anh” Sắc mặt của cô ta không hề thay đổi.
Ánh mắt sắc bén của Kiều Quốc Thiên nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc lâu, đôi tay thong thả đút vào túi rồi trịnh thượng liếc nhìn cô ta đầy khinh thường: ‘Được thôi, vậy thì làm phiền cô Hoàng Quyên uống hộ tôi ngay bây giờ đi” Anh ta còn nói thêm một câu lạnh lùng hơn: “Nhớ dùng cách vừa rồi tôi mời cô uống đấy”
“Vâng” Thật bất ngờ Tô Hoàng Quyên không hề do dự, giơ tay bưng ly cà phê lên rồi trực tiếp đổ lên đầu mình.
Trái tim của Kiều Quốc Thiên chợt thắt lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường nhưng lạnh băng kia, trong khoảnh khắc đó cũng không biết lửa giận từ đâu mà ra, giật lấy ly cà phê xuống.
Sau đó trừng mắt với cô ta đầy hãn học, ngẩng cổ một hơi uống hết sạch ly cà phê còn lại.
Tô Hoàng Quyên lạnh lùng nhìn anh ta.
Dường như lửa giận của anh ta vẫn chưa được dập tắt, đập mạnh chiếc ly lên bàn.
“Cộp!” một tiếng, tiếng vỡ vụn của chiếc ly vang vọng khắp căn phòng, những mảnh thủy tinh văng đầy trên mặt đất.
Những người đang đứng bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, thậm chí không dám thở mạnh.
“Cút!” Kiều Quốc Thiên giơ tay chỉ về phía ngoài: “Đi thay quần áo và tắm rửa sạch sẽ cho mình rồi lăn về đây ngay cho tôi.” ‘Tô Hoàng Quyên đang định đi ra ngoài bỗng dừng bước lại, sau đó quay đầu thản nhiên nhìn anh ta: “Anh Quốc Thiên thủ đoạn này của anh quá trẻ con rồi!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi.
Chết tiệt!
Người phụ nữ này thật sự là thiếu đánh mài! Hơn nữa còn rất thiếu dạy dỗ!
Tô Hoàng Quyên tắm rửa trong phòng thay đồ, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi dựa vào tủ, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Rất rõ ràng Kiều Quốc Thiên chỉ đích danh cô ta đến giúp đỡ chính là vì muốn tra tấn cô ta, e rằng cô ta sẽ không được sống tốt trong một tháng anh ta ở lại đây.
Tuy nhiên không sao, chỉ có một tháng thời gian mà thôi, một tháng sau anh ta sẽ phải trở lại thành phố An Lập, đến lúc đó…thật sự sẽ không còn sự tiếp xúc nào giữa hai người họ nữa.
Nghĩ tới đây Tô Hoàng Quyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo trong lòng lại dâng lên nỗi mất mát vô cớ, không có ngôn từ nào có thể diễn tả nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT