“Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay” Tô Hoàng Quyên cất bộ đàm đi rồi chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, đứng dậy khỏi góc hành lang.
Sau đó sửa sang lại quần áo trên người một chút rồi mới đi ra.
Trong phòng làm việc của Giám đốc, tất cả các nhân viên Bộ phận phục vụ phòng đã lần lượt tới.
“Ngày mai không chỉ sếp lớn của khách sạn sẽ đến mà còn dẫn theo một vị khách quan trọng cùng tới. Vì vậy đúng bảy giờ sáng mai các cô đều phải đến khách sạn, bắt đầu dọn dẹp phòng cho khách. Ngoài ra phòng tổng thống 8013 đêm nay Tô Vân Anh cô đi quét dọn lại một lần nữa, nhất định phải dọn sạch sẽ không được để bất kỳ góc nào còn dính bụi, tôi sẽ kiểm tra kỹ càng đó.”
“Vâng thưa giám đốc” Tô Hoàng Quyên đáp lại một tiếng.
Giám đốc lại dặn dò các công việc khác, nửa tiếng sau mới vẫy tay kêu những người khác đi.
Tô Hoàng Quyên là người cuối cùng đi ra. Khi Giám đốc đi tới đóng cửa khẽ sờ mông cô ta một cái, nhưng cô ta làm như không hề phát hiện ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.
Bây giờ cô ta chỉ muốn sống sót.
Công việc này mức lương rất thấp thậm chí khiến cho cô ta thỉnh thoảng lại bị các đồng nghiệp khác hay khách hàng nhục mạ, nhưng cô ta đã học được cách kiên nhẫn. Không, nếu nói là kiên nhãn không bằng nói rằng đã tê liệt rồi.
Tô Hoàng Quyên là một người ngay cả chứng minh thư cũng không có nên không có quyền phản kháng.
Phòng tổng thống 8013 rất lớn, Tô Hoàng Quyên tám giờ mới đi vào dọn đẹp, lúc rời khách sạn cũng đã hơn mười một giờ.
Cô ta vẫn còn chưa ăn cơm tối, đi bộ về đến căn phòng nhỏ được thuê, rồi tùy tiện mua chiếc bánh mỳ mười năm nghìn trên phố.
Sau khi tắm rửa xong những vết sẹo gớm ghiếc trên lưng khiến cô ta chỉ cần liếc nhìn đã không dám xem tiếp.
Kéo áo choàng tắm rồi hai tay ôm lấy mình.
Khi đi ra mới phát hiện chiếc bùa bình mà cô ta vẫn luôn đeo trên ngực không thấy đâu.
Chiếc bùa bình an đó là do mẹ cô ta khi còn sống đã đi chùa xin cho cô ta nhưng mới tặng chưa đầy hai ngày thì mẹ đã mất trên giường.
Tô Hoàng Quyên cảm thấy mình có thể sống sót sau vụ nổ trên biển là nhờ vào chiếc bùa bình an này. Mấy năm nay cô ta thường gặp ác mộng cũng chỉ có thể dựa vào nó mới được ngủ ngon giấc.
Tô Hoàng Quyên nghĩ có lế đã đánh rơi ở góc nào đó của khách sạn, vì vậy chỉ có thể sáng sớm mai đi tìm kỹ một chút.
Nói không chừng sẽ có người nhặt được đưa tới quầy lễ tân.
Ngày hôm sau.
Tô Hoàng Quyên đến khách sạn từ rất sớm, sau khi tập trung xong lập tức đi tới quầy lễ tân.
Quầy lễ tân không nhận được chiếc bùa bình an nào.
Cô ta chưa kịp đi tìm thì đã bị gọi đi tập hợp, đi tới từng phòng khách đã trả để dọn dẹp vệ sinh cùng các đồng nghiệp khác.
Khó khăn lắm mới hoàn thành xong công việc thì giọng nói của Giám đốc lại vang lên trong bộ đàm.
“Tất cả mọi người đều ra ngoài tập hợp, ông chủ đến rồi”
“Đi thôi, đi thôi, đừng làm nữa đi tập hợp trước đã” Tất cả mọi người đều gác lại công việc trên tay mình rồi đi ra ngoài.
Tô Hoàng Quyên không nhúc nhích vẫn đang nhớ tới chiếc bùa bình an của mình. Tối qua cô ta rời đi cuối cùng là từ căn phòng 8013, nếu như chiếc bùa bình an rơi ở đó thì cô ta phải nhanh chóng đi tìm trước khi khách hàng vào nhận phòng.
Bây giờ ông chủ đã tới thì e rằng vị khách đó cũng đã sắp đến rồi, cô ta không thể chậm trễ thêm được nữa.
“Vân Anh làm gì vậy, đi thôi?” Một người đồng nghiệp gọi cô ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT