“…Ngón tay trên đầu gối của cô ta siết chặt khiến quần nhăn lại.

“Người có vết bớt trên mặt hoàn toàn không phải là cô. Vậy, không phải cô ở cùng Tiến Minh của chúng tôi mười năm trước, mà là chị của cô, Tống Ân!”

“Thực xin lỗi… Tôi…” Tống Trinh chỉ cảm thấy mình bị vạch trần. Hai mắt cô nhất thời đỏ lên, có chút đáng thương nhìn Trần Phương Linh nói: “Cô à, cô tin cháu đi, cháu thật sự không cố ý nói dối cô… Cháu thích cậu Lê, cho nên…”

“Được, được rồi, tôi không muốn nghe những lời này. Là do tôi tin tưởng cô quá dễ dàng, tôi không truy cứu.” Trần Phương Linh mềm lòng, dáng vẻ đáng thương như vậy của Tống Trinh cũng khiến bà không đành lòng nói thêm.

Nhưng tại thời điểm này nó đã kết thúc.

Cuối cùng bà chỉ nói: “Tiến Minh của chúng tôi, hiện tại yêu Tống Ân.

Chuyện của bọn họ là duyên phận, sau này tôi sẽ không xen vào. Về phần c‹ Tiến Minh và cô vốn là không có duyên phận” Sau đó cũng không nói thêm, chỉ để người làm tiễn khách.

Tống Trinh bị người làm dẫn ra ngoài, bầu trời có gió. Gió lạnh thổi vào làm rối tung mái tóc cô ta.

Tóc tai phủ vào mắt, cô ta chỉ cảm thấy hai mắt nhức nhối, đau đớn.

Hôm nay đến đây, vốn dĩ tâm trạng vui vẻ, nhưng không ngờ lại bị xúc phạm.

Tống Ân và cậu Lê đã ở bên nhau!

Tại sao cô lại có số phận như vậy?

Là nữ diễn viên phim hạng A được hàng vạn fan săn đón, nay còn có cậu Lê làm bạn trai, có thể lọt vào hàng giàu có lúc nào không hay.

Còn chính cô ta thì sao?

Nhưng cô ta vẫn đang suy nghĩ về việc tăng thêm tiền thuốc. Sống trong một ngôi nhà nhỏ, tối tăm và ẩm thấp, rất nghèo.

Họ rõ ràng là cùng cha khác mẹ, tại sao số phận của họ lại khác nhau như vậy?

Tống Trinh càng không muốn nghĩ tới.

Lê Tiến Minh đưa Tống Ân đến cửa nhà cô.

“Chiều nay anh không có việc gì, em nghỉ ngơi cho tốt. Buổi tối anh đến đón em đi ăn cơm.”

“Ừ” Tống An đẩy cửa xe xuống, nhớ tới cái gì, liền xoay người nhắc nhở, “Ngày hôm qua uống nhiều như vậy, hôm nay không được uống nữa”

“Biết rồi. Để cho Thần Vũ lựa chọn bữa tối.”

“Điều này cũng không t‹ Tống Ân sau đó đẩy cửa đi xuống.

Lê Tiến Minh nằm lấy cô và đặt lên má cô một nụ hôn.

“Xuống đi” Tống Ân nhìn chiếc xe của Lê Tiến Minh hoàn toàn biến mất rồi mới xoay người, lấy chìa khóa mở cửa Vũ Uyên đã quay trở lại và thu dọn hành lý vào phòng.

Cô nằm xuống ghế sô pha, lười biếng nhắm mắt lại.

Trong tâm trí cô, tất cả những điều anh nói về hôn nhân đang đảo lộn.

Trong lòng có chút ngọt ngào.

Lại nói, cô ấy đã 26 tuổi.

Nếu thật sự kết hôn, cũng không xem là sớm.

Ra mắt trong mười năm, cô đã trải qua tất cả những gì đáng lẽ phải trải qua – dù là đỉnh hay đáy. Nếu bây giờ rời khỏi làng giải trí, sau khi quay xong các cảnh quay, cô nghĩ, cô sẽ không hối hận chút nào.

Tống Ân nghĩ, có lẽ cô cũng nên lên kế hoạch nghiêm túc cho tương lai của mình và Ada.

Đang suy nghĩ như vậy, chuông cửa đột nhiên vang lên vào lúc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play