Ngón tay Tống Ân khẽ siết chặt.

 

Trần Phương Linh nói: ” Tuy rằng đối phương không phải là con cái nhà khá giả, trong nhà cũng không có bối cảnh gì, nhưng chính là một người con gái giản dị tự nhiên khiến người khác thích. Cũng không có kinh nghiệm phong phú về những phương diện kia, trong sạch cũng khiến người ta bớt lo lắng. Quan trọng nhất… Lần đầu tiên của nó cũng là trao cho Tiến Minh nhà chúng tôi, Tiến Minh nhà chúng tôi đối với đêm đó cũng nhớ mãi không quên.

 

Tuy rằng nói, lần đầu tiên phải giữ lại cho đêm tân hôn, nhưng tư tưởng này đúng là cổ hủ, nhưng cũng không phải là quá nghiêm khắc đúng không?

 

Nhưng cô…”

 

“… Thân thể của cô như thế nào, cô là người rõ nhất. Tôi nghe mẹ Tiến Thành nói, cô… Về sau không có khả năng sinh con. Đúng không?” Tống Ân cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, bị sặc cà phê, không nói thành lời.

 

Trần Phương Linh tiếp tục nói: “Nhà chúng tôi chỉ có một mình Tiến Minh là con, tuy rằng trước kia nó âm nói không muốn kết hôn chính là, cô cũng biết, nó chưa bao giờ nói không sinh con. Chính nó cũng biết, có thể không kết hôn, nhưng không thể không sinh con. Cô Tống, tôi cũng hy vọng cô có thể hiểu được nỗi khổ tâm của một người làm mẹ.” Có một số việc, đã cách nhiều năm như vậy, Tống Ân cảm thấy bản thân mình đã không còn cảm giác hơn nữa lại càng không chút nào để ý.

 

Chính là, bị những lời nói vô tình của một người,thô bạo mà xé rách, cô vẫn có cảm nhận được nỗi đau ấy giống như bị người khác rút gân.

 

Máu chảy đầm đìa…

 

Đầy vết thương…

 

Người phụ nữ ấy đi rồi.

 

Tống Ân vẫn ngồi ở đó, tim đập loạn nhịp, uống hết ly cà phê này tới ly khác mới chậm rãi đứng dậy. Thời điểm rời khỏi quán cà phê, bước chân có chút lảo đảo, giống như một người Say rượu.

 

“Chị Tống Ân, chị không sao chứ?” Vũ Uyên đã đợi ở trong xe, vừa thấy cô đến, lập tức xuống xe đỡ lấy cô.

 

“Không có gì.” Tống Ân lắc đầu.

 

Cô dựa vào ghế, dọc đường đi, Vũ Uyên đang nói gì đó với cô, nhưng Tống Ân hoàn toàn không có nghe lọt tai câu nào.

 

Một thời gian dài sau đó, trong đầu cô chỉ có những lời ngày đó mẹ Lê Tiến Minh nói.

 

“Lần đầu tiên của con bé chính là cho Tiến Minh nhà chúng tô “Tiến Minh nhà chúng tôi đến nay đối với đêm hôm đó nhớ mãi không quên…”

 

“Chính nó cũng biết, có thể không kết hôn, nhưng không thể không sinh con…

 

Mỗi một câu, đều như ngàn lưỡi dao sắc bén, từng chút từng chút một cứa vào lòng cô.

 

Khiến máu nó không ngừng chảy máu…

 

Bà Lê trở về xe, Tống Trinh vẫn còn ngẩn người một hồi lâu.

 

“Tống Trinh?” Trần Phương Linh lên tiếng gọi cô ta, mới nói: “Làm sao vậy?

 

Sao lại ngẩn người?”

 

“A, cháu… Cháu đang suy nghĩ về cô gái kia. Cô ấy… Là một người nổi tiếng?”

 

“Đúng vậy. Là một ngôi sao nữ.

 

Hơn nữa tên so với tên cháu cũng chỉ hơn kém một chữ”

 

“Tống Ân. Cháu biết cô ấy” Tống Trinh miễn cưỡng cười trừ, ánh mắt lại nhìn về phía quán cà phê, mới nói tiếp: “Cô ấy… Chính là bạn gái hiện tại của anh Tiến Minh sao?” Lê Tiến Minh đã biết thân phận của Tống Ân, hay là… Hai người bọn họ thực ra đều hoàn toàn không biết?

 

“Cái gì mà bạn gái hay không phải bạn gái, cô ta, cũng chỉ là một người bạn bình thường. Tiến Minh nhà chúng ta sẽ không qua lại với một ngôi sao nữ” Trần Phương Linh nói xong, liền cầm điện thoại di động gọi cho con trai.

 

“Tiến Minh, con còn nhớ chiếc hoa tai mười năm trước không? Bây giờ vẫn còn cất trong tủ bảo hiểm của mẹ, mẹ lập tức lấy ra. Con mau về nhà đi. Làm gì? Có chuyện tốt! Mẹ đã tìm được cô gái đó cho con rồi! Con mau về nhài” Lê Tiến Minh vừa nghe đến đây, liền trở nên kinh ngạc.

 

Vốn dĩ anh ta cứ nghĩ khi bản thân biết tin này, trong lòng sẽ cảm thấy vui mừng. Dù sao, từng có một thời gian dài, anh ta đối với đêm hôm đó chính là nhớ mãi không quên.

 

Nhưng mà…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play