Sau khi tắm xong, quấn khăn tắm nhảy ra ngoài, điện thoại bàn lại vang lên, cô năm dài dưới chăn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chuông cửa điên cuồng vang lên.
Cô mở cửa, Ada và Vu Thanh đứng ở ngoài: “Cô sao vậy? Điện thoại tắt máy, gọi mãi không thấy trả lời! Cô suýt làm chúng tôi sợ chết khiếp rồi đó?”
“Điện thoại di động bị mất, cô có thể giúp tôi mua một cái khác không?” Ada nhìn chân cô nhíu mày: “Chân bị sao thế?” Tống Ân nhớ tới chuyện tối hôm qua Lê Tiến Minh đã đưa cô về. Thật sự không biết tại sao anh lại đột nhiên tốt bụng.
“Tôi hỏi chân cô bị sao vậy, sao cô lại mê man rồi?”
– Ada giơ tay vẫy trước mặt cô.
Tống Ân tỉnh táo trở lại, lười biếng ngồi xuống sô pha, gác chân bị thương lên bàn cà phê: “Tối hôm qua tôi say rượu nên bị trật, không sao, chườm đá sẽ hết” Vu Thanh lấy khăn tắm cùng nước nóng để lên mắt cá chân của Tống Ân.
Tống Ân nói cám ơn, tự mình cầm lấy khăn làm.
Người phụ nữ này, luôn có cách để làm trái tim anh rung động, cho dù không nói một lời!
Lê Tiến Minh hoàn toàn không để ý rằng cô là bệnh nhân, hơn nữa, cô vẫn còn sợ hãi và anh đã gây sức ép cho cô một lúc lâu.
Tống Ân nghi ngờ không biết có phải anh làm bằng thép hay không, mà sau mấy giờ đồng hồng sức lực vẫn tràn đầy.
Vì vậy, hầu hết cả đêm, âm thanh vang lên trong phòng đều là Lê Tiến Minh hỏi về chuyện của Tống Ân và Lê Tiến Thành.
Tống Ân vừa không để cho Lê Tiến Minh đạt được, liền từ chối không nói.
Nhưng trên thực tế, trong lòng Lê Tiến Minh biết rằng Tống Ân và Lê Tiến Thành không có chuyện gì xảy ra.
Cô là con người như thế nào, anh đều hiểu.
Cô ấy không thèm nói dối về những điều này.
Ở trước mặt anh ta, cô ấy có thể nói chuyện 10 năm trước, cô ấy cũng có thể thừa nhận cô ấy cùng với Lê Tiến Thành không có quan hệ gì nên cũng không cần cùng lừa dối anh ta.
Ngày hôm sau.
Vết sưng ở mắt cá chân của Tống Ân đã biến mất. Đoàn phim lại bận rộn, Tống Ân muốn bắt đầu quay ngay lập tức, nhưng Lê Tiến Minh không cho phép.
Trước mặt rất nhiều người trong cả đoàn phim, anh ta trực tiếp bế Tống Ân ra khỏi đoàn phim.
Phía sau, tất cả mọi người, kể cả đạo diễn cũng sững sờ.
Thật ra mọi người cũng đã đoán được trước, dù sao ngày hôm qua cậu chủ Lê còn không màng nguy hiểm để ra ngoài tìm Tống Ân, mọi người đều đã nhìn thấy.
Tuy nhiên, điều này cũng hoàn toàn bất ngờ.
Vì cậu Lê đã từng nói tuyệt đối sẽ không quen với mấy ngôi sao nữ, vậy bây giờ không phải là tự tát mặt mình sao? Lại còn vỗ bốp bốp nữa chứ.
“Tống Ân này thật sự được đấy nhỉ.
Từ khi nào với Lê Tiến Minh yêu nhau vậy?”
“Đúng vậy. Này chị, không phải lúc trước Lê Tiến Minh theo đuổi cô Đường sao?” Cô Đường cay đẳng cắn môi. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người đó, tức giận. Nghe những lời bàn tán xôn xao của những người bên cạnh không ngừng hỏi han, lòng cô ta càng cồn cào. Cô ta giậm chân: “Đừng hỏi!
Anh Minh chỉ là cùng Tống Ân chơi đùa thôi, sẽ không lâu đâu.”
“Nhưng tôi nghĩ Lê Tiến Minh có vẻ rất tốt với Tống Ân.”
“Anh ta đối với ai cũng vậy. Anh ấy cũng tốt với. “Này! Anh bế em ra thế này cả đoàn phim sẽ nhìn thấy mất!” Tống Ân bị Lê Tiến Minh bế khiến cô ấy có chút khó chịu. Nắm chặt tay lại nhẹ đánh anh ta.
“Thì sao?” Anh ta không nhận ra có chuyện gì.
“… Loại tin đồn này, anh cũng không muốn bị phát đúng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT