“Thật sự không có?” Bé con bĩu môi không hề đồng tình với câu trả lời của anh trai. Bé con nheo mắt nhìn anh trai giống muốn ép Yến Tây nói ra sự thật, kiểu tính cách này có chút giống Kiều Phong Khang.
“… Hôm nay cô ấy nói rằng cô ấy sẽ không chơi với con nữa”
– Yến Tây thở dài, gương mặt lộ ra sự buồn bã.
“Sao lại như vậy”
– Du Ánh Tuyết lo lắng hỏi.
“Bởi vì có rất nhiều cô gái muốn chơi với con, cô ấy không thích những cô gái khác chơi với con”
– Yến Tây thực sự thấy khó chịu, rất nghiêm túc hỏi mẹ – “Con có cái gì tốt mà nhiều người lại cứ quấy lấy con thế, không thích chút nào.” Khóe môi Du Ánh Tuyết khế giật giật, rõ ràng là con trai cô được lợi còn nói như mình thành người bị hại.
Con trai cô hỏi nó có gì tốt, cô phải trả lời sao đây? Khuôn mặt đẹp trai thừa hưởng từ cha, từ nhỏ đã bộc lộ khí chất hơn người, mang trên mình danh hiệu người thừa kế của nhà họ Kiều, còn chỗ nào không tốt nữa không?
Du Ánh Tuyết an ủi hai đứa trẻ giúp chúng làm lành với nhau.
Đến tối, anh trở về, cô nằm trong vòng tay anh, bắt đầu kể về trái tim vừa tan vỡ của mình.
“Anh chuyện Tiểu Yến Tây đang yêu đương không? Chuyện này là thật đó, em đang nghĩ chúng ta phải làm Sao, có nên nhúng tay vào nhanh chóng ngăn chặn?” Kiều Phong Khang an ủi vỗ vỗ lưng c6: “Em cứ kệ nó đi biết đâu nó cùng người ta quan hệ tốt đẹp, chúng ta gây sức ép làm gì”
“Nhưng mà em cứ thấy trong lòng khó chịu, con trai em mới 8 tuổi vậy mà đã biết yêu thích một cô gái khác?” Cô cảm thấy mất mát, như thể đứa trẻ sắp bị những người phụ nữ khác cướp mất bất cứ lúc nào. Không có gì lạ khi bé con, người luôn hâm mộ anh trai cảm thấy thật tổn thương.
“Đứa nhỏ trưởng thành sớm cũng tốt mà”
– Anh tiếp tục an ủi.
“Hồi nhỏ anh cũng giống vậy sao?
8 tuổi đã biết yêu đương rồi? – Du Ánh Tuyết hướng sự chú ý của mình sang chồng.
Anh bật cười, “Tôi không ngốc như vậy.
“Ai ngốc?”
– Du Ánh Tuyết không vui khi con trai bị mắng ngốc.
Kiều Phong Khang véo mặt cô: “Tuổi trẻ nên tập trung cho sự nghiệp, yêu đương sớm là không khôn ngoan. Đợi đến hơn ba mươi tuổi vẫn có thể kiếm được một cô gái nhỏ đáng yêu, như thế mới tốt: “Vậy thì ngày mai anh phải giáo dục con trai để nó nghĩ thông được như anh”
“. Được rồi, đừng lo chuyện của con cái, bây giờ lo chuyện của chúng ta.
Anh kéo chăn bông lên, lật người đè cô xuống dưới mình. Du Ánh Tuyết thở gấp, nụ hôn của hai người vô cùng nóng bỏng rồi.
Du Ánh Tuyết rên rỉ và bắt đầu quấn chân quanh eo anh. Hai người kết hôn lâu như vậy, hai con cũng đã lớn nhưng tình yêu thuộc giữa họ chưa bao giờ phai nhạt. Ngược lại, tình cảm càng ngày càng tốt, càng không thể tách rồi.
Mười ngón tay của Du Ánh Tuyết đan vào giữa tóc anh, ánh mắt mê đắm nhìn khuôn mặt cương nghị của người đàn ông, chỉ cảm thấy cảm xúc trong lòng càng lúc càng mạnh.
Cô yêu anh rất nhiều…
Và chỉ người đàn ông này mới có thể mang lại hạnh phúc cho cô.
Du Ánh Tuyết cảm thấy điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô không gì khác ngoài điều này.
10 năm trước, “Còn muốn chạy! Tống Ân, đừng làm việc vô ích, đã uống thuốc rồi, còn có thể đi đâu? Hả?”
– Cô gái xinh đẹp.
16 tuổi bị người đàn ông trung niên đè lên giường.
Người đàn ông hung bạo dùng lực đè ép cô, trông rất dữ tợn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT