“Đúng nhưng…” “Tại đó, em không uống rượu?” Có uống” Giọng nói của Du Ánh Tuyết càng ngàng càng nhỏ, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, đầu gần như vùi vào trong ngực anh.
“Nhưng, em có thể giải thích…” “Bây giờ anh đang tức giận và không muốn nghe gì cả.
Du Ánh Tuyết cắn môi ngừng nói.
Hai người trở về nhà, Kiều Phong Khang thay giày, ném quần áo đi rồi qua ôm Bánh Bao. Vẻ mặt vẫn lạnh lùng khi vừa ôm Bánh Bao lại hóa thành một dòng chảy dịu dàng.
Dì Lý nhận thấy sự bất thường giữa hai người, ghé vào tai cô hỏi: “Cậu chủ hình như không vui lắm” “Chúng cháu cãi nhau.” “Có chuyện gì vậy?” Cô ủ rủ kể với dì Lý chuyện vừa xảy ra, bà bật cười: “Đều lớn hết rồi mà chẳng khác gì đứa nhỏ, cậu chủ để ý cháu, quá thương cháu mới nổi giận thôi. Cháu mau đi dỗ dành cậu ấy đi” Buổi tối, Tiểu Bánh Bao muốn uống sữa, Kiều Phong Khang ôm bé con, chân tay luống cuống.
Du Ánh Tuyết vội vàng đi vào nói: “Bánh Bao muốn uống sữa rồi, để em cho Bánh Bao uống” Anh nhìn nàng lạnh nhạt, giao lại bé con cho nàng.
Du Ánh Tuyết đưa núm vú giả vào miệng bé con, ngẩng đầu lên đã thấy anh đứng dậy muốn đi rồi.
Lần này giận thật rồi.
Cô cau mày, vừa đút sữa cho con vừa than thở: “Con thấy chưa? Cha mặc kệ mẹ con ta. Mẹ biết cha con đang nhưng giờ mẹ phải làm sao đây?”
Cô ôm Bánh Bao dỗ dành, có chút giận dỗi lẩm bẩm: “Vậy thì chúng ta không cần cha nữa. Chúng ta đổi qua một cha cha trẻ hơn, dịu dàng hơn và lãng mạn hơn nữa. Có được không?” “Hiện tại em mới có suy nghĩ này, có phải hơi muộn rồi không?”- Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa.
Du Ánh Tuyết chết lặng, nội tâm cô gào thét, tại sao anh lại quay về phòng vào lúc này?
Đôi mắt của anh có chút đáng sợ, Du Ánh Tuyết muốn giải thích nhưng người đàn ông đã quay lại và trở về phòng ngủ của mình.
“Xong mình rồi” Du Ánh Tuyết nhanh chóng bế Bánh Bao qua giao cho dì Lý.
Điều quan trọng nhất lúc này chính là dỗ dành chồng trước đó. Lúc này cô nói đều là mấy lời không nghiêm túc, cô chưa bao giờ nghĩ vậy.
Cô đi tới cửa phòng ngủ, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào. Anh đang cởi quần áo thấy cô bước vào, anh đã quay lưng lại theo bản năng, cố gắng không đối mặt với cô.
Du Ánh Tuyết biết có rất nhiều vết thương trên lưng. Cô thật ra không sợ, quen rồi, nhưng anh luôn lo sẽ làm cô, cho tới bây giờ, ngay cả khi tức giận, anh đều cố hết sức tránh tâm mắt của cô.
“Phong Khang…” Ánh Tuyết ân cần đến gần anh, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào.
Làm như không nghe thấy, anh không nhìn cô xoay người đi vào phòng tắm còn khóa cả cửa phòng.
Khóa cũng vô ích, Du Ánh Tuyết bĩu môi, cô có chìa khóa mà Trong phòng tắm, anh nằm trong bồn ngâm mình, nghịch điện thoại di động. Anh chán nản và gõ từ ‘romance” vào công cụ tìm kiếm.
Trẻ trung, đẹp trai, dịu dàng và lãng mạn.
Anh không cách nào trẻ lại được, đẹp trai lúc trước thì không tệ còn bây giờ bỏ đi. Dịu dàng, anh học không nổi, có lẽ thứ duy nhất làm được là ‘lãng mạn.
Trên mạng nói phụ nữ thích hoa, lãng mạn thì cứ tặng hoa. Anh nhớ tới người đàn ông theo đuổi cô khi nấy, càng thêm phiền muộn.
Anh đang chuẩn bị đọc tiếp thì khóa cửa phòng tắm đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, anh trực tiếp tắt đi thoại, ném sang một bên rồi giả vờ nhằm mắt lại.
Cô vào chỉ thấy được vẻ mặt lạnh như băng của anh, cười lấy lòng, ngồi xếp bằng trên bồn tắm sau lưng anh.
“Chồng à, chắc anh mệt lắm đúng không?” Anh cười, thấp giọng thở dài, tiếng “chồng’ này của cô quá ngọt ngào, Kiều Phong Khang cảm thấy mình gần như mềm lòng tới nơi.
Tuy nhiên, anh ấy chỉ hờ hững đáp: “Không mệt “Mệt mà, chắc chắn là mệt rồi, em xoa bóp cho anh” – Du Ánh Tuyết vừa nói bàn tay nhỏ bé vừ đặt lên vai anh bắt đầu xoa bóp” “Em không muốn đổi chồng à? Đi massage cho chồng trẻ đẹp trai, dịu dàng và lãng mạn của em đi” “Đừng nóng, em chỉ là nói bừa thôi. Người trẻ tuổi kinh nghiệm non nớt sao so được với anh, còn nói đến đẹp trai ai có thể so với chồng của em.
Còn chuyện dịu dàng, anh đâu phải không biết em rất nghịch ngợm, người ôn nhu sao trị được em. Hơn nữa em đã là mẹ của Bánh Bao rồi, mấy trò lãng mạn không còn kích thích em nữa đâu”- Cô vừa xoa bóp vừa lựa lời nói dỗ dành anh.
“Đừng có nói lời trái với lương tâm” “Em thề, câu nào cũng là chân thành” – Để thể hiện sự chân thành, Du Ánh Tuyết thậm chí còn giơ tay, giống như một học sinh tiểu học, tha thiết nói – “Tôi thích người đàn ông điềm đạm, quyết đoán và tạo báo.” “Thích thì có đi tham gia tiệc kết đôi không?” – Nói đến đây, Kiều Phong Khang thật sự tức giận. Hơn nữa cô còn tùy tiện uống rượu ở đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT