“Bang” – Một âm thanh lớn vâng lên, cánh cửa bị đóng sầm lại.

Một cánh cửa, ngăn cách hai thế giới và cũng ngăn cách hai trái tim.

Bên trong cánh cửa, anh nắm chặt tay và đập mạnh vào cánh cửa. Ngoài cửa, cô dựa tự cuộn tròn mình lại, cho dù trời lạnh hơn, cô vẫn cố chấp không chịu rời đi.

Trái tìm cô thật sự đau đến muốn vỡ tung ra, đôi mắt, đôi chân, rốt cuộc là tại sao?

Anh tắt đèn cởi quần áo nằm ở trên giường, anh đang ép mình ngủ. Bởi vì chỉ cần ngủ đi, anh chẳng thể làm gì, cũng chẳng cần phải cố gì nữa. Khi nấy anh đã nói không biết cô, anh đã làm tốt rồi. Kiều Phong Khang đang tự thôi miên chính mình, nhưng anh xoay người, rồi lại xoay người. Sau mười phút, cuối cùng cũng ngồi dậy, tự rót cho mình một cốc nước.

Anh không cho phép bản thân nhìn ra cửa, luôn miệng nói bản thân hãy ngủ đi. Cô không quên bị lạnh nhạt, bị đối xử phũ phàng như thế cô sẽ biết rời đi mà thôi. Anh đặt cốc nước xuống và nằm trở lại giường. Thế nhưng nằm xuống chỉ trong hai phút lại đứng dậy.

Chết tiệt!

Anh cảm thấy người đang bị tra tấn không phải cô, mà là anh!

Bên ngoài trời tuyết có thể rơi bất cứ lúc nào. Nếu cô thật sự ngủ quên ở bên ngoài, ngày mai chắc chắn sẽ chết cóng.

Anh không nhịn được mở cửa, đúng như dự đoán, cô như một động vật nhỏ đáng thương nằm cuộn tròn trên ngưỡng cửa. Lúc này thị lực của anh cũng không quá tệ đã khôi phục được một chút. Anh có thể thấy được cô đang ôm một tấm chăn mỏng mà mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

Cơ thể nhỏ bé của cô đang run rẩy.

Môi cũng chuyển sang màu tím đen, rõ ràng là cô sắp bị đóng băng luôn rồi.

Anh nghiến răng, thật sự hâm mộ bản thân mình. Anh thực sự có thể để cô ấy ở bên ngoài lâu như vậy, thật ra là anh không dám nghĩ cô vẫn ở bên ngoài. Một ngọn lửa trong lòng anh bùng cháy, anh bước tới và ôm lấy cô.

Chân trái của anh bị thương từng tổn thương đến tận xương bên trong bị thương. Da thịt tất cả đều tan nát, lúc đó bác sĩ đã đề nghị cắt bỏ cả chân nhưng anh không đồng ý. Dù hiện tại anh đã đi lại được nhưng vùng đầu gối vẫn chưa khỏi hẳn. Có lẽ nó sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước.

Vào những ngày trời trở lạnh, cơn đau dữ dội sẽ dày vò anh và anh không cách nào có thể đi đứng dễ dàng. Bây giờ bế cô trên tay, mỗi bước đều giống như bị mũi khoan sắt nhọn khoan vào đầu gối.

Anh căn răng chịu đựng, không phát ra âm thành nào ôm cô vào nhà.

Lúc đặt được cô xuống chiếc giường nhỏ đó, trán anh đã đổ đầy mồ hôi. Du Ánh Tuyết ngủ rất sâu hình như ngủ rất sâu, động tình thế này mà không tỉnh.

Anh thở dài, lấy chăn bông quấn cô lại. Ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé đó một lúc, ngón tay anh không kìm được mà chạm vào má cô. Có trời mới biết anh muốn ôm cô vào lòng đến nhường nào. Trong hai năm qua, từng giây từng phút anh đều nghĩ đến cô.

Cuối cùng ngón tay của anh lại buông thống giữa không trung có chút do dự sau đó anh đặt nó xuống rồi cười khổ. Anh quay người trở lại, dựa vào thành giường, ngẩn người ngồi trên mặt đất, nhìn vâng sáng màu vàng nhạt phát ra từ lò sưởi.

Anh của bây giờ ngây cả cô, người quan trọng nhất của cuộc đời anh, anh cũng không sao nhìn thấy được. Thậm chí, cố gắng lắm cũng không thấy được rõ ràng. Có lẽ cô thấy thất vọng rồi.

Kiều Phong Khang của ngày hôm nay không còn là người đàn ông trong trí nhớ của cô, người mà cô ngưỡng mộ, người có thể cho cô cảm giác an toàn. Để cô có thể tự do bay lượn ở trên bầu trời mà một tay anh nâng đỡ.

Giờ đây, anh chỉ là một kẻ tàn phế, hầu hết thời gian còn cần sự chăm sóc của một cô gái.

Đợi đến ngày mà đôi mắt không còn nhìn thấy ánh sáng nữa, anh sẽ thực sự trở thành một gánh nặng. Anh †a tháo nửa chiếc mặt nạ trên mặt và ném nó sang một bên, có một vết sẹo dài ở khóe mắt trái của anh ấy, từ khóe trán, qua khóe mắt, vào thái dương.

Vết sẹo này cùng với khuôn mặt cương nghị của anh càng khiến nó trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn hơn. Anh ấy không quan tâm đến vẻ ngoài của mình.

Đàn ông không cần quá ưa nhìn, tuy nhiên, khi vết sẹo này được khâu lần đầu, nó thật sự là một cái gì đó gớm ghiếc và đáng sợ. Anh không nhớ nổi biết bao nhiêu đứa trẻ trên đảo này khiếp sợ, thậm chí cả người lớn cũng tỏ ra chán ghét anh. Vậy nên bọn họ mới gọi anh là ‘đại ma vương”.

Giờ đây, dù vết sẹo đã mờ đi nhiều nhưng anh vẫn luôn đeo chiếc mặt nạ này để không làm những đứa trẻ lại thấy sợ hãi lần nữa. Nhớ lại chuyện này, Kiều Phong Thanh nhìn lại người phụ nữ nhỏ bé trên giường.

Mặc dù anh ấy không quan tâm đến ngoại hình của mình, nhưng nếu cô nhìn thấy anh thế này chắc … cũng sẽ sợ.

Anh và Kiều Phong Khang trong trí nhớ của cô ấy, không còn một điểm giống nhau nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play