“Vậy tôi đi trước đây” – Kiều Minh Đức đến rồi nên cô cũng tạm biệt với cô gái kia.
Bối Bối gật đầu: “Tạm biệt.” Du Ánh Tuyết cầm trong tay một cái vỏ sò, Kiều Minh Đức tò mò nắm lấy tay cô, thấy đó là vỏ sò, bất mãn nói: “Anh còn tưởng em tìm được châu báu gì, hóa ra là cái này”
“Anh thì biết cái gì, thứ này so với châu bàu còn quý giá hơn” – Du Ánh Tuyết liếc anh một cái, cẩn thận cất vỏ sò vào trong túi, cũng không thèm giải thích thêm Bối Bối nhìn thấy hai người rời đi rồi cũng quay người lại. Trong màn đêm mờ ảo, có một bóng dáng cao lớn không biết đã đứng đó từ lúc nào.
Bối Bối nhìn thấy người này thì cười rạng rỡ, cô chạy về phía đối phương: “Anh ba, sao anh lại ra đây?”
“Tùy tiện đi xung quanh” Người đàn ông đeo nửa chiếc mặt nạ bên kia, ánh mắt anh nhìn ra khoảng không xa xôi mờ mịt không rõ cảm xúc, anh hỏi: “Thành phố An Lập ở đẳng kia sao?”
“Đúng ạ. Nơi có rất nhiều đèn sáng lấp lánh kia là thành phố An Lập”
“. Bất động đứng đó để cho gió thổi.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
“Anh ba, chúng ta trở về đi, ở đây gió lạnh một lát nước lên Người đàn ông gật đầu, cởi quần áo khoác lên vai cô gái, Bối Bối trộm cười, giấu đi hai má ửng hồng.
“Vừa rồi em đang nói chuyện với ai?
“À, đó là một khách du lịch trên đảo. Một cô gái trẻ và … cháu trai của cô ấy, không ph: y nói đó là cháu trai của chồng cô ấy” – Bối Bối vui vẻ kể với anh ta những gì cô đã thấy và nghe.
“Cháu trai của chồng cô nhìn trạc tuổi cô ấy thôi nhưng nghe cô ấy nói, chồng cô ấy hơn cô ấy tận 12 tuổi.
Giống như chúng ta vậy, chênh lệch rất lớn” Nói về điều này, Bối Bối có chút khựng lại nhìn người đàn ông bên cạnh đầy ngưỡng mộ, ngập ngừng hỏi: “Anh ba, nếu là anh, anh có thể cưới một cô gái nhỏ hơn mình 12 tuổi…”
“Em có biết tên cô gái đó không?” Bối Bối chưa kịp nói xong thì đã bị người đàn ông cắt ngang.
Bối Bối nghỉ ngờ nhìn anh, dưới ánh trăng, biểu cảm của anh trở nên phức tạp, khuôn mặt có chút căng thẳng Không nhận được câu trả lời của Bối Bối, anh gấp gáp hỏi lại: “Em có biết tên không?” Đây là lần đầu tiên Bối Bối nhìn thấy anh kích động như vậy, cô quen biết anh gần hai năm, anh chưa bao giờ để tâm đến gì, như thể không có gì trên đời có thể ảnh hưởng anh.
“Cô ấy không nói cho em” – Bối Bối do dự một chút – “Nhưng em nghe thấy cháu trai của cô ấy gọi cô ấy là… Du Ánh Tuyết”
“Du Ánh Tuyết…” Người đàn ông dường như bị sốc, môi mỏng run lên, cả người bất động.
Ngay sau đó, trước khi Bối Bối kịp hiểu chuyện gì, anh ta đột nhiên quay người và đi về hướng khác.
“Anh ba!” – Bối Bối vội vàng đuổi theo – “Anh ba, mắt anh không tốt, chân đi lại cũng không tiện, trời tối rồi anh còn muốn đi đâu?” Bước chân của người đàn ông bởi vì lời nói của cô gái mà bất đắc dĩ dừng lại. Lời nói của cô giống như một thanh kiếm đâm sâu vào ngực anh.
Bây giờ anh ta là một kẻ vô dụng, anh còn đi đâu được?
“Anh ba, chúng ta trở về đi, một mình anh ở đây em không an tâm” Bối Bối chạy đến nắm tay anh.
Trước mắt anh càng ngày càng mờ mịt, gần như hoàn toàn đen, anh tự cười nhạo chính mình, không thể tưởng tượng nổi hiện tại anh phải dựa vào một cô gái che chở.
“Được rồi, chúng ta trở về. Anh ở đây ngã lại gây phiền phức cho người khác”
“Anh không phải là phiên phức” Bối Bối lắc đầu, mím môi nói.
Nửa đêm, Du Ánh Tuyết không hề buồn ngủ, cô chui ra khỏi túi ngủ trong lều. Lửa trại vẫn chưa cháy hết, cô một mình ngồi đó thẫn thờ.
Cô nhớ đứa nhỏ cũng nhớ anh.
Không ngờ cô cứ vậy mà lăn ra ngủ cạnh đống lửa. Đêm đó, cô mơ một giấc mơ, trong giấc cô gặp lại anh. Anh dường như đang ở bên cạnh cô, nhìn cô bằng ánh mắt tâm tình. Giống như biết anh sợ cô đau lòng mà trở về để dỗ dành cô.
Cô dường như nghe thấy anh đang nói: “Đồ ngốc, sao lại ngủ quên ở đây?” Sau đó có một bàn tay lớn cùng với một chiếc chăn bông ấm áp ôm lấy cô dù có gió biển đang thổi mạnh vẫn thấy ấm áp.
Cô không dám cử động sợ rằng mình sẽ tỉnh lại, khi tỉnh dậy thì mọi giấc mơ của cô sẽ tan tành mây khói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT