*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiêu Phong Khang do dự, Tô Hoàng Quyên nhàn nhạt liếc nhìn ngọn lửa đang cháy: “Nếu anh còn do dự, tôi nghĩ, ba người chúng ta sẽ cùng nhau chết ở chỗ này.”
“Không… không, Phong Khang, đừng làm chuyện này…
Du Ánh Tuyết van xin.
Nhưng, tiếng lách cách đã vang lên, Kiều Phong Khang đã còng tay mình lên thuyền.
“Tô Hoàng Quyên, đồ điên, đồ điên!” Du Ánh Tuyết, còn lòng nào mà quan tâm đến những việc khác?
“Bản thân có bị thiêu thì đã sao?” Cô quay đầu căn s mạnh vào tay Tô Hoàng Quyên.
Tô Hoàng Quyên đau đớn, hai tay buông lỏng, chai axit sunfuric rơi xuống, axit sunfuric bên trong cũng văng ra ngoài.
“Ánh Tuyết!” Ngay lúc sởn cả tóc gáy, Kiều Phong Khang kêu lên, đưa tay còn lại ra, kéo cô lại.
Axit sunfuric không rơi vào mặt cô, nhưng axit sunfuric chắc chắn vẫn văng lên cánh tay và quần áo của Du Ánh Tuyết.
Cánh tay của cô ngay lập tức bị bỏng rát.
Nhưng…
Axit sunfuric rơi vào lửa, lửa lan nhanh.
“Có đau không?” Kiêu Phong Khang một tay đỡ cánh tay Du Ánh Tuyết, lo lắng nhìn.
Du Ánh Tuyết không quan tâm đến điều đó, cô quỳ xuống và sờ loạn xạ vào chiếc còng tay.
Nhưng…
Cái chìa khóa ở đâu?
Thấy ngọn lửa ngày càng lớn, cabin có thể phát nổ bất cứ lúc nào, Du Ánh Tuyết lúc này như phát điên, nhặt chai axit sunfuric lao về phía Tô Hoàng Quyên.
Vẻ mặt hung tợn và điên cuồng giống hệt như Tô Hoàng Quyên trước đó: “Chìa khóa ở đâu? Đưa chìa khóa cho tôi! Đưa chìa khóa cho tôi!
“Du Ánh Tuyết, đừng làm việc vô ích, tôi đã ném chìa khóa xuống biển từ lâu rồi. Hiện tại cô có thể bỏ chạy, có thể bỏ chạy được rồi!” So với vẻ hoảng sợ và bất an của mọi người, Tô Hoàng Quyên rất bình tĩnh, cô ta ngồi trên mũi thuyên, chờ đợi mọi chuyện xảy đến.
“Không! Tôi sẽ không đi!” Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Tôi không đi, tôi sẽ không đi đâu! Tôi muốn ở cùng Kiều Phong Khang!” Tay của Du Ánh Tuyết nắm chặt lấy Kiêu Phong Khang.
Ngay lúc đó, nước mắt cô rơi xuống: “Phong Khang, đừng đuổi em đi…
Cảnh tượng đó, đâm thấu tim gan, ai cũng không khỏi ứa nước mắt.
Kiêu Phong Khang hai mắt đỏ hoe, nhưng anh phũ phàng rút tay khỏi tay Du Ánh Tuyết.
“Đi! Ra khỏi đây ngay!” Không dám lơ là giây phút nào, Lê Tiến Minh đẩy Du Ánh Tuyết, người đang mất kiểm soát, lên tàu du lịch.
Nghiêm Danh Sơn ở phía trên cố hết sức để kéo Du Ánh Tuyết lên.
Nhưng…
Lúc cô ngã xuống boong tàu, cô nghe thấy một tiếng nổ lớn, đột nhiên vang lên sau lưng.
“Không!” Du Ánh Tuyết hét lên một tiếng xuyên tim, và tàu du lịch rung lên bần bật.
Cô đã được Nghiêm Danh Sơn đánh gục và được bảo vệ cẩn thận.
Cô ló đầu ra để nhìn, và thấy ngọn lửa bốc lên bầu trời, Hồ Minh Tuấn và Lê Tiến Minh bị đẩy xuống biển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT