Du Ánh Tuyết không ồn ào nữa, ngoan ngoãn giúp anh thắt cà vạt, vừa thắt vừa hỏi: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”. “Dì Lý nói, tối nay anh không thể gặp em” Anh cau mày: “Quy tắc thật là khó chịu.”
“Ừ. Các cụ đã nói rồi, gặp nhau trước đêm tân hôn sẽ không may mắn”
“Có vẻ như đêm nay anh sẽ mất ngủ.
Du Ánh Tuyết mỉm cười.
Hai tay ôm eo anh, mặt dán vào ngực anh thì thâm: “Em sẽ nhớ anh” Kiêu Phong Khang không nói thêm nữa mà ôm cô chặt hơn vào lòng.
Làm sao không nhớ cho được? Dù chỉ là một đêm.
Hai người đã trải qua quá nhiều, chia rẽ và hàn gắn quá lâu nên mỗi phút giây được ở bên nhau đều trở nên quý giá…
“Thím ba, chúng ta nên đi thôi.
Kiều Minh Đức đi vào, không để ý gì nữa, anh ta trực tiếp thúc giục mọi người. Anh ta chỉ vào đồng hồ đeo tay: “Không còn thời gian, đằng kia vẫn còn rất nhiều thứ cần chuẩn bị” Du Ánh Tuyết thoát ra khỏi vòng tay của Kiều Phong Khang và khó chịu trừng mắt nhìn Kiều Minh Đức: “Đã nói rôi, không được gọi em như vậy!”
“Được, được, được, thím à, ai bảo thím là bề trên của cháu? Thím nói thế nào thì là thế ấy, đều nghe thím hết”
“Kiều Minh Đức, em tức chết vì anh rồi!” Cuối cùng, Du Ánh Tuyết lên xe của Kiều Minh Đức rời khỏi biệt thự nhà họ Kiều.
Cho đến khi bóng dáng của Kiều Phong Khang hoàn toàn không thấy đâu, cô mới quay đầu lại.
Làm sao đây?
Chỉ cách nhau một đêm thôi. Từ ngày mai, hai người sẽ không bao giờ xa nhau nữa, nhưng…
Trong lòng tôi vẫn còn rất nhiều, rất nhiều điều không nỡ…
Nếu không có vòng tay của anh, cô thực sự rất khó đi vào giấc ngủ?
“Em có cần như vậy không? Chỉ là cách nhau một đêm, không phải là sống chết, đừng có mếu máo mặt mày nữa.
Kiêu Minh Đức nhìn thoáng qua cảm xúc của cô, liền vỗ đầu giúp cô xua tan tâm tình.
Sự sống và cái chết?
Trái tim Du Ánh Tuyết bỗng nhiên thắt lại, trong lòng bỗng có chút bối rối không rõ lý do.
Hít một hơi thật sâu, bất mãn siết chặt lên cánh tay Hạ Minh Đức: “Anh không được phép nói linh tinh, ngày 2 1I mai là một ngày vui vẻ.
“Vâng, vâng, ngày hạnh phúc. Chúc thím và chú ba sẽ sinh được một đứa con trai kháu khỉnh, mãi mãi bên nhau, trăm năm hòa hợp, đời này cũng không chia lìa. Thế này được không?” Du Ánh Tuyết cười.
Nghe được những lời liến thoắng của anh ta, sự bối rối trong lòng cô lập tức bị xua tan.
Cô gật đầu: “Cũng tạm được.” Tô Hoàng Quyên mua một ít rau xanh ở chợ, rau đã héo úa và được bán rẻ hơn một nửa so với giá gốc, sau đó đi về căn hầm chật hẹp và tối vừa mới thuê.
Bây giờ, đây là tất cả cuộc sống của cô ta.
Ảm đạm và tăm tối.
Mỗi phút giây trôi qua đối với cô ta đều chỉ có đau khổ.
Khi nằm trên chiếc giường dài chưa đầy một mét, cô ta đang nghĩ vê Không bằng cứ thế này mà ngủ vậy!
Cô ta chìm vào giấc ngủ, đầu xuôi đuôi lọt, từ đó về sau không còn đau, không còn hận, không còn tuyệt vọng…
“Cô về rồi à?” Đang bưng đồ ăn, đi ngang qua cửa nhà bà chủ nhà, bà vợ chủ nhà lớn tiếng chào hỏi.
Cô ta thậm chí còn không quay sang nhìn mà cứ thế đi qua Giống như một một cái xác không hồn.
“Người này thật kỳ quái!” Bà chủ lẩm bẩm sau những cánh cửa đóng kín.
“Mẹ, biết cô ta kì lạ thì đừng quan tâm nữa! Mau tới xem tin tức! Đám cưới thế kỷ! Một thời gian trước Kiều Thanh nhiều scandal bay đầy trời, giờ lại lên kế hoạch cho hôn lễ. Thật sự rất sôi nổi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT