“Cô vừa nói… ai đưa cho cô dữ liệu của Phong Khang?”
Tô Hoàng Quyên chỉ thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô thật buồn cười.
Bây giờ cô ta có vẻ thoải mái hơn một chút.
Cô ta nhướng mày tự đắc: “Hỏi Minh Đức đi. Du Ánh Tuyết, tôi đang chờ cô cầu xin, nhưng sự kiên nhẫn của tôi vô cùng có hạn”
Cô ta nói xong liền đóng thang máy, thang máy từ từ đi lên đỉnh của tòa nhà. Du Ánh Tuyết hai mắt đỏ hoe.
Tầng cao nhất của tòa nhà đã từng là nơi làm việc của chú ba!
“Minh Đức, cô ta có ý gì?” Du Ánh Tuyết quay đầu nhìn chằm chằm Kiều Minh Đức: “Trợ lí Sơn sao có thể đưa ra thông tin mật của chú ba cho cô ta?”
Nói đến đây, Kiều Minh Đức cũng thất vọng.
Đôi môi mỏng của anh ta run lên, không có âm thanh nào.
Du Ánh Tuyết môi run lên. Có vẻ như cô không tin, nhưng sự thật khiến cô không thể không tin.
“Anh ta… phản bội chú ba?”
“Ăn cháo đá bát sao?” Kiều Minh Đức cười: “Ngay từ đầu anh ta đến làm việc cho chú ba là do Kiều Quốc Thiên sắp xếp. Bây giờ, anh ta chỉ là trở lại làm việc cho chủ cũ mà thôi.”
Du Ánh Tuyết đột ngột lùi lại một bước, hai mắt đỏ hoe.
Cảm giác khi bị phản bội sẽ khó chịu như thế nào?
Trong suy nghĩ của chú ba, Nghiêm Danh Sơn không chỉ là một cấp dưới.
Anh ta là cánh tay phải, người bạn, người anh em..
Nhưng bây giờ…
Tình cảm nhiều năm như vậy, hóa ra chỉ là giả dối.
Khởi đầu của mọi thứ thực chất là một phép tính …
Càng nghĩ về điều đó, cô càng trở nên đau khổ.
Thương anh… Cô thực sự muốn ôm anh thật lâu “Minh Đức, em muốn gặp chú ba, anh có thể giúp em tìm cách gì không? Dù chỉ là trong nháy mắt.”
ít nhất, hãy để anh biết rằng anh vẫn còn cô!
Anh sẽ không bao giờ cô đơn…
Kiều Minh Đức không thể chịu được sự thất vọng của Du Ánh Tuyết, nhưng vẫn lắc đầu: “Anh Minh Tuấn và các luật sư hiện đang nghĩ cách giải quyết. Nhưng … tình hình bây giờ khá đặc biệt, nên… hiện tại, không ai có thể gặp được.
“Vậy thì anh ấy có ổn không?” Kiều Minh Đức lại lắc đầu.
“Chuyện này… thật sự không ai biết”
Du Ánh Tuyết tuyệt vọng rời khỏi công ty, từ “chung thân” vẫn luôn lớn vởn trong tâm trí cô. Khiến cô quay cuồng, choáng váng.
Cô đã không về nhà.
Du Ánh Tuyết bảo tài xế đưa cô đến Viện Kiểm Sát.
Bên trong có bảo vệ nghiêm ngặt, bên ngoài có người chặn lại không cho vào.
Cô ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn đường phố lạnh lẽo, chỉ cảm thấy hai mắt sưng lên, hiện tại cũng không biết phải đi đâu.
Nếu không có anh, cô sẽ không thuộc về nơi nào…
Bây giờ, cô chỉ có thể ngây ngốc chờ đợi ở đây.
Như thế này dường như có thể gần anh hơn …
Cô không biết mình đã đứng đó bao lâu, trời tối om, gió lạnh dữ dội, lạnh thấu xương.
“Cô thực sự đứng ở đây à!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT