Cân nhắc.

Xua đi những cảm xúc không cần thiết này một cách lạnh lùng.

Chuyện đã thế này, anh chắc chắn sẽ bị viện kiểm sát điều tra, cho dù có thoát được ải này thì mấy ông già trong hội đồng quản trị cũng không thể dễ dàng buông tha anh.

Hiện nay… Một nửa của Kiều Thanh này đều là của anh ta!

Anh quay đầu lại và gọi người phía sau: “Trợ lí Sơn.”

Nghiêm Danh Sơn vẫn im lặng, nhưng chỉ hơi bước về phía trước: “Chủ tịch Thiên”

“Lập tức tìm người dọn văn phòng này cho tôi! Trong vòng hôm nay, phải chuyển hết tài liệu từ dưới tầng của tôi lên đây.”

“Cái này.” Nghiệm Danh Sơn ngập ngừng.

– Lông mày của Kiều Quốc Thiên nhíu lại.

Kiều Quốc Thiên quay lại nhìn anh ta: “Trợ lí Sơn, anh nên rõ ràng lý do tại sao tôi chia phần cho anh và để anh vào ban giám đốc, anh nên nhận thức được những vấn đề hiện tại. Bây giờ sự do dự của anh đang nói với tôi rằng anh còn đang lưu luyến sếp cũ đúng không?”

“Chủ tịch Thiên hiểu lầm rồi” Nghiêm Danh Sơn đáp lại một cách đúng mực: “Ở vị trí của tôi, tôi chỉ đang nghĩ cho chủ tịch Thiên mà thôi. Chủ tịch Khang vừa đi, đại hội cổ đông vẫn chưa bỏ phiếu chọn chủ tịch mới, nếu bây giờ anh lập tức chuyển vào phòng chủ tịch sẽ khiến mọi người dị nghị”.

Lo lắng của Nghiêm Danh Sơn không phải là không có lý.

Kiều Quốc Thiên mím môi nói: “Vậy thì thông báo cho ban giám đốc, đến công ty họp ngay lập tức!”

Kiều Phong Khang vẫn đang giữ vị trí này, nhưng bây giờ cái ghế này chắc chắn thuộc về anh ta rồi! Để tránh đêm dài lắm mộng, anh ta không thể chậm trễ một phút giây nào nữa!

“Vâng, tôi sẽ làm ngay bây giờ!”

Nghiêm Danh Sơn đáp lại, mở cửa văn phòng và bước ra ngoài.

Nhưng trước khi đi ra ngoài, đụng phải người nào đó, anh ta chủ động lùi vào trong rồi cung kính cúi đầu: “Bà cụ Kiều…”

“Bốp.”

Nghiêm Danh Sơn vừa dứt lời thì một cái tát đã giáng xuống mặt anh ta

Đó thực sự là một cái tát không hề nhę.

Đầu óc Nghiệm Danh Sơn choáng váng, cậu ta loạng choạng lùi một bên. Ngay lập tức, mặt anh ta đỏ bừng.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Kiều Vân Nhung đi theo sau lưng bà cụ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này.

Bà lão cay đắng nhìn Nghiêm Danh Sơn, và nói: “Đồ vong ơn bội nghĩa!”

Nghiêm Danh Sơn dường như đã tỉnh táo lại, không phản bác một lời, miễn cưỡng mà cung kính cúi đầu: “Xin lỗi, tôi đi trước”

Sau đó, anh ta rẽ ngang, tránh bài cụ rồi bước ra khỏi văn phòng như không có chuyện gì xảy ra.

Bà già vô cùng tức giận.

Chiếc nạng trong tay bà ta giơ lên và di chuyển về phía Kiều Quốc Thiên.

Nước da của Kiều Quốc Thiên co rút lại, đứng đó, không hề trốn tránh, chỉ nghiêm mặt nhìn bà cụ chằm chằm.

Bà cụ chống gậy lên vai anh ta.

“Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Đây không phải nhà của mẹ, đây là công ty!” Kiều Vân Nhung đẩy cửa phòng tiến lên ngăn cản bà cụ.

Bà cụ Kiều tức giận đến đỏ bừng mặt, chống nạng chỉ vào Kiều Vân Nhung: “Con có buông tay ra không? Đừng tưởng rằng bà già này già rồi thì việc gì cũng không rõ, Phong Khang bây giờ bị viện kiểm sát bắt đi rồi. Cô cầu được ước thấy rồi chứ gì?”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy!Phong Khang là em trai của con, con sao có thể mong nó bị bắt đi? Nhưng mà … nó làm sai, nếu phải ngồi tù thật thì con cũng đâu còn cách nào. Bây giờ là xã hội pháp chế rồi”

Bà cụ càng tức giận, quát: “Cô cũng là đứa vô ơn, em trai mình thì không giúp, lại đi giúp một đứa con hoang!”

Lời nói đã đến mức này, Kiều Vân Nhung cũng không thèm giả vờ nữa.

Mặt bà ta lạnh lùng: “Mẹ, mẹ đừng trách con đã giúp Quốc Thiên. Người con giúp là chồng con! Chí Thành đã làm trâu a làm ngựa cho Kiều Thanh nhiều năm như vậy, nhưng mẹ xem mỗi năm anh ấy có được bao nhiêu? Ở công ty, anh ấy đang làm công việc gì, thậm chí còn không bằng chân chạy vặt. Phong Khang có thực sự coi con là chị gái nó không? Làm sao nó có thể sẵn sàng đối xử với anh rể như thế nếu nó thực sự coi con là chị gái?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play