Rời đi lần này, sẽ rất lâu mới có thể gặp lại anh…
Nghĩ đến đây, vòng tay cô siết chặt hơn, ôm chặt hơn. Như muốn chuyển hết những điều trong lòng cho anh vào giờ phút chia xa.
Kiều Phong Khang đứng đó một lúc.
Anh nhíu chặt mày. Anh cúi đầu, nhìn cô thật lâu, rồi thở dài, vuốt lên mái tóc cô.
“Đừng nghĩ lung tung. Từ chức ở Hà Cảng xong thì chờ anh đến đón em, biết không?”
“… Vâng. Ngay khi hoàn thành công việc, em sẽ từ chức ngay lập tức.”
“Ừ” Anh chạm vào khuôn mặt của Du Ánh Tuyết. Điện thoại trong túi không ngừng vang lên, anh lấy ra xem một lượt, ánh mắt tối sầm lại, nhưng không nhấc lên trước mặt Du Ánh Tuyết, mà nói: “Ngoan ngoãn đi vào đi. Nếu em còn không đi thì sẽ muộn chuyến bay đấy”
“Vâng.” Du Ánh Tuyết biết anh đang bận nên không lỡ việc.
Cho dù cô không nỡ rời đi đến thể nào, thì lúc này cũng chỉ có thể kéo vali đi vào bên trong.
Cô đi một bước mà quay đầu những ba lần.
Bước đến góc tường, không thấy anh nữa, cũng không cảm nhận được ánh mắt ấm áp kia, trong lòng Du Ánh Tuyết cảm thấy chua xót khôn nguôi.
Cô tự cười nhạo bản thân. Bản thân mình bị sao vậy?
Bình thường có đâu quỵ lụy thế này! Hơn nữa, không phải là cô sẽ không quay lại, cùng lắm là trong vòng một tháng, cô có thể từ chức và rời khỏi Hà Cảng một cách êm thấm.
Khi đó, cô trở lại thành phố An Lập, kết hôn với anh, và không bao giờ rời đi nữa.
Du Ánh Tuyết nghĩ đến điều này, tâm trạng chán nản của cô cải thiện một chút.
Hít một hơi thật sâu nhìn chiếc máy bay đang chờ ngoài cửa sổ, cô không dám chậm trễ nữa, xách vali chạy nhanh hơn.
Không sao đâu, cô sẽ sớm quay lại!
Mãi cho đến khi bóng dáng của Du Ánh Tuyết hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh mới chùng xuống, từng li từng tí một lộ ra khuôn mặt tuấn tủ lạnh lùng.
“Chủ tịch Kiều, rất nhiều người của viện kiểm sát đã đến công ty, và họ đã lấy đi rất nhiều tài liệu từ văn phòng Là Lý Thanh gọi.
Kiều Phong Khang trầm giọng hỏi: “Trợ lý Sơn đâu?”
“Đang đối phó với họ. Tôi đã gọi cho viện trưởng, nhưng..” Lý Thanh nói, “Lần này họ có vẻ quyết tâm điều tra Kiều Thanh của chúng ta.”
Lúc này, Kiều Phong Khang thở nặng nề hơn. Chiếc điện thoại di động trên tay dường như suýt bị anh bóp nát.
“Tôi sẽ đến công ty ngay lập tức.” “Vâng”
Cúp điện thoại, anh sải bước đi về phía cổng ra. Mắt anh tối sầm lại, dường như u ám đến mức bầu trời bên ngoài cửa sổ cũng lập tức trở nên ảm đạm.
Trước khi máy bay cất cánh, Du Ánh Tuyết muốn gọi lại cho anh, nhưng điện thoại luôn bận.
Chắc anh ấy rất bận…
Không dám làm phiền, cô chỉ nhắn tin rồi tắt máy.
Cô ngồi đó, nhìn ra cửa sổ, đợi máy bay cất cánh, không hiểu vì sao, trong lòng đột nhiên bất an vô cùng.
Cô cau mày.
Cô không hiểu rốt cuộc bản thân mình bị làm sao vậy.
Ngay lúc này.
Không biết từ đầu nghe phong thanh tin tòa nhà tập đoàn Kiều Thanh đã bị bao vây bởi giới truyền thông.
Kiều Phong Khang đỗ xe vào tầng hầm, khi đi vào qua cửa, Lý Thanh và một đám người đã đợi sẵn ở đó, ai cũng đều trông rất tệ.
“Chủ tịch” “Đưa máy tính cho tôi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT