“Chúng ta về nhà ngay bây giờ, được không?”

“Đương nhiên” Kiều Phong Khang khởi động xe, sau đó tập trung vào cô: “Làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì vậy?

“Đang suy nghĩ nhiều chuyện…” Du Ánh Tuyết nghiêng đầu trên vai anh, nhìn phong cảnh lướt qua bên cửa sổ, căn nhà cổ kính càng ngày càng xa cô trong gương chiếu hậu, giọng điệu có chút thả lỏng: “Anh có nghĩ rằng… Tô Hoàng Quyên và Kiều Quốc Thiên đột nhiên kết hôn vì tình yêu?”

Kiều Phong Khang nhìn con đường phía trước, nhưng không nói gì.

Kiều Quốc Thiên và Tô Hoàng Quyên thực sự rất giống nhau. Đều là loại người chỉ biết yêu chính bản thân mình.

Thật khó để tưởng tượng hai người cùng nhau, nhưng không phải là không thể.

“Em nghĩ, từ việc tối nay có thể nhận thấy, cuộc hôn nhân của cô ta và Kiều Quốc Thiên dường như là vì anh.”

Du Ánh Tuyết lo lắng nhìn anh. Anh cười nhạt, cúi đầu, cô vâng đang yên tâm nhắm mắt, dựa đầu vào vai anh: “Cô ta bây giờ đã là vợ của Kiều Quốc Thiên, tại sao cô ta lại đến vì anh?”

Anh giơ tay vỗ nhẹ lên gò má nhỏ của cô:”Đừng nghĩ lung tung nữa.”

“Anh vẫn đối xử với em như một 1 đứa trẻ” Du Ánh Tuyết nói: “Lúc trước em có nghe Trịnh Thanh Vy nhắc đến, bây giờ ở Kiều Thanh, Kiều Quốc Thiên muốn ngồi vào vị trí của anh. Nếu không, anh sẽ không để cho công ty của chúng em đưa RQ lên thị trường một cách lặng lẽ như vậy. Bây giờ Kiều Quốc Thiên và Tô Hoàng Quyên đột ngột kết hôn, anh ta chắc hẳn đã đánh giá cao sức mạnh của nhà họ Tô. Khi đó, nếu họ hợp lực để đối phó với anh…”

Nói đến đây, Du Ánh Tuyết càng thêm lo lắng.

Anh nhíu chặt mày, siết chặt bàn tay nhỏ của cô.

Kiều Phong Khang có thể cảm nhận được sự lo lắng của cô, đến đèn đỏ và dừng xe. Anh khẽ xoay người sang một bên, nhẹ nhàng in lên môi cô nụ hôn của anh.

“Đừng lo lắng, nếu anh ta thật sự muốn dở trò, thì sớm muộn gì cũng phải xảy ra.”

Du Ánh Tuyết cắn môi, lo lắng nhìn anh. Anh mỉm cười: “Tin anh, nhé?”

Đúng. Anh là ai chứ?

Anh là Kiều Phong Khang. CEO Kiều Phong Khang. Có việc gì có thể khiến anh lung lay được chứ?

Cô chỉ cần tin tưởng anh!

Sợi dây trong lòng Du Ánh Tuyết hơi buông lỏng. Suốt cả quá trình, cô tựa vào vai anh và tự nhắc mình không được nghĩ đến lời “đoạn tử tuyệt tôn” mà bà cụ nói.

Sớm hay muộn… Họ cũng sẽ có con! Xe tiếp tục chạy về phía trước. Ngày 30 Tết, dù có tuyết rơi, thành phố vẫn rất sôi động. Các cửa hàng trên phố không đóng cửa, và cửa hàng nào cũng gần như quá tải.

Du Ánh Tuyết vui vẻ nhìn ra bên ngoài. Sau khi định thần lại, cô nhận ra xe không đi trên con đường quen thuộc nữa.

“Chúng ta không phải trở về biệt thự sao?”

Đã rất muộn rồi.

“Chà. Sau khi cùng nhau đến nơi này, chúng ta sẽ quay trở lại.”

Du Ánh Tuyết không hỏi anh sẽ đi đâu. Kết quả là xe chạy qua nhiều nơi ở ngoại thành.

Bên ngoài trời khá tối, không thể nhìn thấy gì cả. Du Ánh Tuyết hơi ngẩn ra, lúc này cũng không biết mình đang đâu.

Mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại và một ánh sáng rất chói chiếu sáng khắp nơi, Du Ánh Tuyết mới chợt nhận ra.

Họ đã đến nghĩa trang. Du Ánh Tuyết kinh ngạc nhìn anh.

“Anh luôn muốn đến đây thắp hương cho cha mẹ em cùng với em. Hôm nay là 30 tết, điều đó có ý nghĩa hơn bình thường” Kiều Phong Khang nói với cô.

Trong lòng Du Ánh Tuyết cảm thấy vô cùng ấm áp.

Trong những ngày như vậy, anh vẫn nhớ đến cha mẹ cô, anh tôn trọng họ, tử tế với họ.

Đối với cha mẹ cô, có lẽ anh luôn cảm thấy có lỗi…

Rốt cuộc, cha cô chết vì… Du Ánh Tuyết thở dài.

Ngồi trong xe và nhìn anh thật sâu. Cha, cha còn trách cô không?

“Được rồi, Ánh Tuyết, đừng ngây ra đó nữa, đi xuống thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play