Cuối cùng cũng đợi được Kiều Phong Khang, trên cổ anh có vết đỏ mờ mờ.
Tất cả nhân viên đều ngạc nhiên. Hôm nay đến muộn đã là bất thường rồi.
Những vết đỏ này còn bất thường hơn.
Mặc dù sếp đã có bạn gái nhiều năm rồi, nhưng có khi nào anh như vậy không? Với sự cẩn trọng của mình, anh sẽ không để dấu hôn lộ ra thế kia, hoặc thậm chí không thể hiện tình yêu ra bên ngoài.
Vậy, tình hình bây giờ là thế nào đây?
Tại cuộc họp cổ đông tiếp theo, Kiều Quốc Thiên, người bị đàn áp trong nhiều năm, trở thành nhân vật chính.
Đề xuất của anh ta, mặc dù bị chủ tịch Kiều Phong Khang từ chối, nhưng kết quả đã được hội đồng quản trị chấp thuận.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Kiều Quốc Thiên chuyển thông tin cho anh rể La Chí Thành, và đi về phía Kiều Phong Khang, người vẫn đang ngồi vững vàng trên ghế chủ tịch.
“Anh à, việc có đủ vốn cho dự án này là tùy thuộc vào anh. Hôm khác em mời anh đi ăn tối”
Nói là cảm ơn, nhưng rõ ràng chỉ là khoe khoang.
Kiều Phong Khang nhàn nhạt liếc anh ta một cái, “Trước tiên hoàn thành dự án đi, sau đó mời tôi đi ăn cũng không muộn”.
Anh đứng dậy đóng dấu tài liệu, “Vì nhà họ Kiều của chúng ta, cậu hãy làm thật tốt, đừng để tôi thất vọng.”
Kiều Quốc Thiên cười thay vì tức giận.
“Anh ba lo lắng nhiều rồi. Nhưng mà, anh yên tâm đi, lần này em nhất định sẽ khiến anh nhìn em bằng con mắt khác! Đến lúc đó …” Nói đến đây, trong mắt Kiều Quốc Thiên hiện lên một tia thù địch sắc bén.
Khi ánh mắt lạnh lùng của Kiều Phong Khang lướt qua, sự thù địch đã giảm bớt và thay vào đó là một nụ cười đầy ẩn ý.
“Đến lúc đó, em rất muốn mời anh ba ăn một bữa thật ngon.Đến lúc đó anh nhớ phải đến nhé.
Kiều Phong Khang không trả lời anh ta. Anh ta cũng không quan tâm lắm mà xoay người rời khỏi phòng họp.
Rất lâu sau…
Kiều Phong Khang nhìn chằm chằm bóng lưng đó, cho đến khi Kiều Quốc Thiên hoàn toàn biến mất ở cửa, ý cười trong mắt anh cũng dần dần phai nhạt, thay vào đó là sự lạnh lùng sâu sắc.
Lý Thanh đang dọn dẹp tài liệu, không khỏi nói: “Xem ra quản lý Thiên đã thuyết phục được không ít người.”
“Đúng như dự liệu” sự ẩn giấu của anh và La Chí Thành nhiều năm như vậy không phải là uổng công.
Vừa hay, lần này, tất cả những người ăn ở hai lòng với Kiều Thanh đều đã được quét sạch.
“Còn trợ lý Sơn, sao hôm nay tôi không thấy anh ấy?”
“Trợ lý Sơn nói hôm nay bận việc nên không qua.”
Kiều Phong Khang khẽ gật đầu, “Mấy ngày nay cậu ta có chuyện gì sao? Hình như lúc nào cũng có chút bồn chồn”
Lý Thanh suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, “Tôi hình như không nghe Trợ lí Sơn nói gì.”
“Ừ, nếu có nghe được cậu ấy cần giúp đỡ gì thì cứ bảo cậu ta nói.”
“Anh yên tâm, chắc chắn rồi.”
Bên ngoài, Kiều Quốc Thiên quay lại và rời đi sau khi nghe cuộc trò chuyện của bọn họ. Khóe môi anh ta cong lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Kiều Phong Khang, anh sẽ hoàn toàn sụp đổ!
Đến lúc đó, thù hận cũ và mới tích tụ bao nhiêu năm phải cùng nhau trả hết.
“Anh Khang, lịch trình tuần này đã được sắp xếp xong, anh xem qua đi.”
Trở lại văn phòng, Lý Thanh đưa ipad cho Kiều Phong Khang.
Kiều Phong Khang liếc nhìn rồi bấm vào màn hình: “Sau này, bất cứ công chuyện nào sau 7 giờ buổi tối đều bị từ chối.”
“7 giờ, sớm như vậy ạ?” Lý Thanh ngạc nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT