“Vì vậy, đối với họ, em thực sự là… người thứ ba? Không có em, họ … bây giờ chắc họ vẫn ở bên nhau, phải không?”

“Có lẽ là không, Du Ánh Tuyết, đừng như thế này!” Kiều Minh Đức nhận ra mình đã nói sai và lập tức thay đổi lời nói.

Hai mắt Du Ánh Tuyết lập tức nhòe đi.

Cô không muốn làm người thứ ba, nhưng cảm giác bị lừa dối… thực sự tồi tệ …

Ánh Tuyết, em có biết bốn năm qua, khi em không ở đây, anh đã sống như thế nào không?

Trong bốn năm qua, tôi chưa từng có bạn gái!

Du Ánh Tuyết, hãy nghe anh, Lăng Ái Xuyên chỉ là bạn của anh và hoàn toàn không phải là bạn gái gì hết!

Lời nói của anh đêm đó vẫn vang lên rõ ràng bên tai cô.

Cô thực sự không muốn nghi ngờ, nhưng…

– Nếu cô ấy thực sự chỉ là một người bạn, và hoàn toàn không phải là bạn gái của anh, làm sao có thể giải thích sự hiểu lầm của gia đình và bạn bè? Còn việc bàn chuyện kết hôn với bà cụ Kiều hôm nay nữa, làm sao mà giải thích?

Nếu chỉ là bạn bè thì điều đó quá xa vời …

Kiều Minh Đức vẫn đang cố giải thích cho người chú ba của mình ở đầu dây bên kia, Du Ánh Tuyết không nói gì, chỉ im lặng cúp điện thoại.

Hồi lâu, cô vẫn thẫn thờ ngồi đó, nhìn ra cửa sổ với đôi mắt vô hồn.

Tâm trí vô cô vô cùng hỗn loạn. Ngực cô đau âm ỉ.

Tận đáy lòng, niềm tin vốn tích cóp dành cho anh đã sụp đổ hoàn toàn.

Cuộc chợt giật mình khi điện thoại báo cuộc gọi của Kiều Phong Khang.

Nhìn chữ “chú ba” nhấp nháy trên màn hình, mũi cô chua xót. Giữ chặt điện thoại, ngón tay cứng đờ do dự trên nút trượt, hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Nói rằng cô không quan tâm chút nào đến việc anh ấy đã yêu một người phụ nữ khác trong bốn năm qua, đó là giả!

Cô để tâm! Rất để tâm!

Hơn nữa, cô ghen tị đến mức trái tim cô tan nát!

Nhưng, so với những điều này, cô thậm chí còn không thể chấp nhận được việc anh nói dối khiến cô trở thành người thứ ba…

Điện thoại vẫn đổ chuông.

Cuối cùng, cô hít một hơi và áp điện thoại vào tai.

“Em xong chưa? Đang ở đâu? Anh đi đón” Kiều Phong Khang nói với giọng trầm thấp, cuối cùng còn có một nụ cười nhẹ. Những giọt nước mắt cay đắng của Du Ánh Tuyết gần như trào ra.

Làm như thế nào bây giờ? Cô thấy thật ghen tị!

Cô ghen tị với một người phụ nữ khác có anh ấy lâu hơn cô, cô ghen tị với một người phụ nữ khác đã nói chuyện với mẹ anh ấy về hôn nhân, cô ghen tị với một người phụ nữ khác luôn bên anh ấy khi anh ấy khó chịu nhất… “Ánh Tuyết?” Không có âm thanh nào vang lên, nhưng Kiều Phong Khang có thể cảm giác được hơi thở khác thường của cô.

Che micro lại, Du Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho hơi thở bình tĩnh hơn, sau đó nói: “Tối nay em ngủ ở khách sạn, anh không dùng đến đón em”

Cô cần phải bình tĩnh lại đã, sau đó cô sẽ nói về tất cả những điều này với anh vào ngày mai.

“Làm sao vậy?” Kiều Phong Khang hỏi.

“Không có chuyện gì đâu. Ngày mai em sẽ tìm anh. Và… tối nay anh đừng đến khách sạn tìm em, em sẽ ở khách sạn khác.”

Kiều Phong Khang nhướng mày: “Em đang trốn tránh anh?”

Du Ánh Tuyết mím môi. Thật lâu sau, cô nói nhỏ: “… Cứ coi như thế đi.”

“Em dám! Du Ánh Tuyết, nói cho anh biết em hiện tại ở nơi nào!”

Du Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, và nước mắt sắp trào ra. Không nói gì, cô cúp máy.

Như cô có thể tưởng tượng, ai đó ở đằng kia đang rất tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play