“Đúng nhỉ.”

Du Ánh Tuyết cũng nghĩ về điều đó. Cô quen bọn họ đã gần mười năm, mười năm nay hai người chẳng bao vui vẻ nhìn nhau.

Thêm vào đó, việc của bốn năm trước …

“Sao đột nhiên lại quan tâm đến cậu ấy?” Kiều Phong Khang dừng lại nhìn cô trầm ngâm, trước khi hỏi: “Cảm thấy cậu ấy là người nhà của em à?”

“Đương nhiên là không” Du Ánh Tuyết hơi nhíu mày. Dùng từ “người nhà” cho người đó, dường như khiển cô thấy không vui.

Trong cuộc đời này, cô không thể quên được những bức ảnh bị lộ. Cô thậm chí không thể quên những đứa con đã mất đi vì anh ta.

Những nỗi đau đó thật thấu tâm can. Ngay cả sau bốn năm, những vết sẹo vẫn còn nhức nhối.

“Em không muốn một người nhà có dã tâm như anh ta. Hơn nữa, anh ta chưa bao giờ coi em như cháu gái …” Nói đến chuyện sau, giọng điệu của Du Ánh Tuyết có phần thất vọng.

Người đàn ông làm tổn thương cô là người thân duy nhất của cô…

Trên đời này, đó là người duy nhất còn đang chảy nửa dòng máu giống cô…

Lẽ ra phải là một điều tốt. Chỉ đáng tiếc…

“Được rồi, đừng thở dài nữa” Kiều Phong Khang đứng dậy, đi vòng qua cô và kéo cô khỏi ghế Lòng bàn tay ấm áp chạm vào khuôn mặt nhỏ mờ mịt của cô: “Không phải em không có gia đình. Anh là gia đình của em, dì Lý là gia đình của em, Minh Đức cũng vậy. Ba người bọn anh so ra vẫn hơn Kiều Quốc Thiên. Hiểu chưa?”

Du Ánh Tuyết thấy ấm áp khôn cùng, hạnh phúc đang bao trùm lấy cô.

Đúng, còn có bọn họ, bọn họ tốt hơn Kiều Quốc Thiên nhiều!

“Em hiểu rồi!” Cô gật đầu.

Kiều Phong Khang nắm lấy cánh tay của cô, và cô dựa vào ngực anh.

Du Ánh Tuyết thèm thuồng cảm nhận được sự ấm áp của anh, và thậm chí còn không quan tâm đến những người giúp việc đang ở đó.

Chỉ là…

Cô thực sự có thể mãi mãi ở bên anh như thế này sao?

Nhà họ Kiều và một số người nhà họ Kiều đối với cô mà nói, từng là cơn ác mộng mà cô rất muốn thoát khỏi. Trong bốn năm qua, cô đã làm việc chăm chỉ để quên đi cơn ác mộng này. Tuy nhiên, không có nghĩa là cơn ác mộng sẽ không quay trở lại.

Bà cụ Kiều làm sao thực sự có thể cho phép họ ở cùng nhau?

Du Ánh Tuyết bất an nhưng không hề để lộ ra trên gương mặt.

Ở một nơi khác, tại một trung tâm mua sắm.

Bà cụ Kiều đang đi dạo quanh trung tâm thương mại với con gái Kiều Vân Nhung.

“Này, Vân Nhung, con thấy cặp gối uyên ương này thế nào?” Bà cụ nhìn. thấy cửa hàng chăn ga gối đệm liền đi vào. Cầm cặp gối hỉ không bỏ xuống được.

“Mẹ, đẹp thì đẹp thật, nhưng mua cái này còn sớm quá phải không? Thanh Hằng còn chưa có bạn trai”

“Ai nói là chuẩn bị cho Thanh Hằng?”

“Vậy là cho đứa cháu trai quý giá của mẹ rồi? Nghe nói gần đây nó rất hay đi xem mắt, nhưng không ai trong số mấy cô gái kia lọt được vào mắt xanh của nó. Con thấy, chắc là nó bị mấy cô gái nước ngoài gợi cảm bỏ bùa rồi, mấy cô gái ngoan ngoãn trong nước nó nhìn không ưng”

“Vớ vẩn, Minh Đức có phải là loại người như vậy không. Con thấy nó qua lại với biết bao nhiêu cô gái nước ngoài, thật ra e là nó chưa từng nắm tay cô nào bao giờ, nó là đứa đơn thuần!”

Kiều Vân Nhung bất lực. Bà cụ Kiều rất thương cháu nội.

“Được rồi, được rồi, mẹ nói gì cũng đúng. Có điều, hiện tại nó còn chưa có bạn gái, nên mua cái này là không thích hợp. Khi nào nó thực sự sẵn sàng kết hôn, chúng ta hãy đến chọn. Sau đó sẽ lại có những mẫu mới. Mẹ chắc chắn sẽ thích.”

“Vậy thì ai nói mẹ chuẩn bị cho Minh Đức? Mẹ chuẩn bị cho Phong Khang và Lăng Ải Xuyên. Chuyện này không hợp sao? Hai đứa đã ở bên nhau ba bốn năm rồi, nên cưới được rồi. Nhân tiện, hai ngày nữa con đi với mẹ sang nhà Ái Xuyên để nói chuyện với bố mẹ con bé về chuyện hôn lễ. Hôm nay mẹ sẽ chọn quà. Nhân tiện, mẹ còn nhớ Lăng Ái Xuyên từng nói với mẹ là mẹ con bé rất thích tranh. Khi nào quay lại, con nói với Nam Thành lấy bức tranh đẹp nhất đó ra để làm quà. “

“Mẹ định đi hỏi cưới sao?” Kiều Vân Nhung có chút lo lắng: “Mẹ, chuyện này chú ba còn chưa gật đầu. Mẹ chủ động đi, nhỡ chú ba trở mặt thì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play