“Thì là..” “Là gì?”

“Chỉ là… Em còn chưa có thời gian nói rõ ràng”

Kiều Phong Khang nhướng mày. Anh cúi người, cắn chặt môi cô. Nghĩ đến việc cô có bạn trai, dù là vì tức giận với anh cũng khiến anh rất khó chịu.

Anh ngày nào cũng khó ăn khó ngủ, vậy tại sao cô gái nhỏ này có thể sống cuộc sống thú vị như vậy?

“Ừm … đừng cắn, đau quá …” Du Ánh Tuyết thì thào nói nhỏ, xin anh: “Em sai rồi, được chưa? Đau quá..”

Kiều Phong Khang làm sao có thể chịu được giọng nói nhẹ nhàng của cô? Trong tích tắc, anh lại mềm lòng và hai hàm răng của anh không dám cắn mạnh nữa.

Nhưng, hàm răng của cô vẫn đè lên môi dưới của anh đã trở nên vô cùng gợi cảm vì sưng đỏ, anh khẽ hỏi: “Biết mình sai ở đâu không?”

“Ừm… Không nói rõ ràng với anh ấy..” Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn như một đứa trẻ mẫu giáo phạm lỗi. Chà, ai bảo trông anh dữ tợn thế này. Thật bất lực, hình như lần nào cô cũng bị anh ăn tươi nuốt sống.

“Còn gì nữa không?”

Và cả? Du Ánh Tuyết nghĩ về điều đó.

“Em không nên… tùy tiện nhận lời anh ấy”

Kiều Phong Khang khịt mũi, anh cắn mạnh chóp mũi của cô. Cô gái nhỏ này vẫn hiểu chuyện.

“Nhưng… không phải là em không nói chuyện với anh ấy.” Du Ánh Tuyết che cái mũi đỏ ửng của mình và tự giải thích: “Mấy ngày trước em gọi cho anh ấy và bảo anh ấy chia tay. Tuy nhiên, anh ấy nói… đợi em về Hà Cảng gặp mặt nói chuyện rõ ràng”

Kiều Phong Khang nói: “Để Trịnh Thanh Vy chuyển công việc sang cho người khác, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ bay đến Hà Cảng.

“Hả?”

“Hả cái gì? Không muốn gặp mặt nói rõ với cậu ta sao”

“Không phải. Nhưng..” Có cần phải thế không?

“Cứ quyết định thế đi.”

Du Ánh Tuyết hé môi muốn nói gì đó, thì đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên. “Là điện thoại di động của em” Du Ánh Tuyết nhìn anh, sau đó quay đầu nhìn chiếc bàn tròn nhỏ bên cạnh. Bị anh đè xuống như thế này, cô không kịp trở tay.

Kiều Phong Khang giơ tay nắm lấy chiếc điện thoại di động đang nhấp nháy trong tay.

Liếc nhìn xung quanh và nói: “Đó là cuộc gọi của Minh Đức Anh lại nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm khiến Du Ánh Tuyết cụp mắt xuống. Rõ ràng cô và Minh Đức không hề có gì, nhưng ánh mắt của anh cứ thể như hai người họ có tội vậy?

“Anh để em dậy trước đi.” Cô Vỗ vai anh.

Làm sao Kiều Phong Khang có thể nghe theo ý cô? Thay vì trở mình, anh quay người, lật cô từ phía dưới mình lên phía trên mình.

Du Ánh Tuyết kêu một tiếng a, nhưng sợ rằng sẽ bị nghe thấy, nên cô hạ giọng thật thấp.

Cánh tay dài của anh ôm chặt lấy eo cô.

Du Ánh Tuyết đang nằm trên ngực anh, bên tai cô có tiếng phim và tiếng chuông điện thoại di động, nhưng những gì cô nghe được là nhịp tim kiên định của anh...

Làm cho cô cảm thấy thật an tâm… Thật tuyệt … Cô lại trở lại rồi...

Trở lại trong vòng tay của người đàn ông cô từng mơ ước...

“Vẫn không nghe điện thoại sao?” Kiều Phong Khang VỖ VỖ đầu cô, “Nghĩ gì vậy?

“Không có gì.” Du Ánh Tuyết ngớ người. Sau khi định thần lại, cô vén tóc, trả lời điện. thoại: “Alo.”

“Ở đâu? Tại sao không có ai trong phòng của em?” Giọng Kiều Minh Đức vang lên từ điện thoại.

Kiều Minh Đức rất hoạt bát nên nói lúc nào cũng to.

Du Ánh Tuyết không chắc liệu giọng nói của anh ta có bị lọt ra từ ổng nghe hay không, và lặng lẽ ngước mắt lên nhìn ai đó. Anh dường như không nghe họ trò chuyện, mắt tập trung vào bộ phim phía trước.

Dường như đang xem rất chăm chú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play