Du Ánh Tuyết hoàn toàn không có cảm giác, chỉ nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vù..”
Tiếng gầm rú chói tai vang lên từ xa đến gần. Một chiếc xe thể thao vốn đang chạy với tốc độ vùn vụt, bỗng nhiên lại giảm tốc độ chạy song song với taxi.
Tài xế lái nhanh hơn một chút, đối phương cũng chạy nhanh hơn một chút. Tài xế phanh xe, đối phương cũng phanh xe.
“Thật kỳ lạ. Cậu gì ơi, người lái xe thể thao bên cạnh này là bạn của các cậu hả? Sao cứ bám theo chúng ta vậy?” Tài xế taxi hạ cửa kính xe bên cạnh họ.
Tần Nguyên đưa mắt nhìn qua. Đêm khuya, người đàn ông kia lái một chiếc xe mui trần. Dường như nhận thấy ánh mắt của mình, anh ta bỗng nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt lạnh lùng đối diện với mình, sắc bén như một thanh kiếm.
Tần Nguyên không khỏi hoảng hốt, lập tức nhận ra đối phương.
“Tổng giám đốc Khang?”
Tần Nguyên nghi hoặc lẩm bẩm, không rõ tại sao người này lại bám theo họ. Có lẽ là đi cùng đường chăng?
“Em nhìn bên ngoài mà xem, là tổng giám đốc Khang đúng không?” Tần Nguyên hếch cằm chỉ ra bên ngoài: “Chúng ta có cần xuống dưới chào hỏi không nhỉ?”.
. Lúc này, Du Ánh Tuyết mới đưa mắt nhìn ra bên ngoài, gương mặt lạnh lùng kia đập vào mắt, khiến bàn tay đặt trên đầu gối của cô khẽ siết chặt, đầu óc thoáng chốc tỉnh táo.
Sao anh lại ở đây? Là trùng hợp, hay là…
“Tổng giám đốc Khang vẫn luôn chạy song song với chúng ta, có phải là có việc gì tìm chúng ta không? Chúng ta xuống dưới chào hỏi đi” Tần Nguyên nói rồi muốn gọi tài xế dừng xe, Du Ánh Tuyết thoáng căng thẳng, vội giữ chặt tay anh: “Đừng, chúng ta lại không quen anh ta, không cần chào hỏi đâu?
“Không cần thật hả?” “Ừ, không cần”
Du Ánh Tuyết lại gật đầu, không nhìn người đàn ông bên ngoài mà còn tựa vào lòng Tần Nguyên.
Đúng lúc này, lại một tiếng “Brùm” vang lên, chiếc xe thể thao kia vượt qua xe taxi với tốc độ cực nhanh, chỉ thoáng chốc đã biến mất trên con đường đằng trước.
Du Ánh Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.
Chiếc taxi đỗ trước cửa khách sạn. Du Ánh Tuyết đẩy cửa xe, lảo đảo bước xuống, dạ dày sôi trào khiến cô rất khó chịu.
Tần Nguyên cùng xuống xe, đỡ cô dậy rồi đưa cô lên lầu, dặn dò mấy câu, cuối cùng mới không yên lòng rời đi.
Du Ánh Tuyết tựa lưng vào tường, đứng một mình trong hành lang tối om, lục lọi túi xách tìm thẻ phòng, nhưng lục mãi mà không tìm thấy. Cô rất sốt ruột, sao ngay cả thẻ phòng cũng muốn bắt nạt mình? Cô vừa buồn bực vừa cảm thấy thật thất bại.
“Ngay cả mày cũng bắt nạt tao! Tao không cần mày nữa!” Không biết cô nổi giận với ai mà lại trực tiếp ném túi xách xuống sàn nhà, ôm bụng chậm rãi ngồi xuống. Chung quanh yên ắng không một tiếng động, cứ như thể cả thế giới này chỉ còn một mình cô…
Bức tường lạnh thấu xương, cảm giác lạnh lẽo ấy thẩm thấu vào lưng, chui vào lục phủ ngũ tạng của cô, mà cô lại không hề hay biết, chỉ cảm thấy dạ dày quặn đau, mỗi một nơi trong cơ thể đều đau nhói…
Không phải người ta nói say rượu giải ngàn sầu sao? Chẳng phải nói chỉ cần say rượu thì sẽ chết lặng, không cảm nhận được đau đớn gì sao?
Nhưng… Tại sao ngực mình lại càng ngày càng đau hơn?
Trong bóng tối, một đôi mắt nặng nề nhìn cảnh này. Sự chật vật, sự thất bại, sự cô đơn của cô đều dùng trong đôi mắt ấy. Hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nhọc hơn, ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Bốn năm qua, trong suốt gần năm năm qua, cô vẫn luôn tự ngược đãi như vậy sao?
Anh khom lưng nhặt túi xách lên, tùy tiện lục lọi, tìm thấy thẻ phòng, lại vươn tay kéo cô dậy. Sàn nhà rất lạnh, cô sớm muộn gì cũng sẽ bị cảm lạnh mất.
“Đừng kéo tôi.”
Cô hoàn toàn không tỉnh táo, không biết là ai, thậm chí không biết thứ gì đang kéo mình, chỉ nhắm mắt, cau mày xô đẩy. Rõ ràng cô muốn đẩy đối phương ra, nhưng ngược lại còn khiến mình mất thăng bằng, lảo đảo ngã ra sau, chật vật đến mức suýt nữa bị trật khớp chân.
“Coi chừng!” Người đàn ông kinh hô, bước lại gần cô, vươn tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, hơi dùng sức kéo cô lên, nhào vào lòng anh.
Hơi thở nam tính mãnh liệt phả vào mặt khiến Du Ánh Tuyết giật mình. Đèn cảm ứng ngoài hành lang cũng bật sáng vì tiếng kêu này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT