*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dì Lý mặc kệ Du Ánh Tuyết kêu rên, giục cô xuống giường, sau đó dọn dẹp chăn nệm.

Du Ánh Tuyết bất chấp khó khăn vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, trong đầu nghĩ lát nữa sẽ nhìn thấy Kiều Phong Khang, sau khi thấy anh mình phải giải thích chuyện đột nhiên chạy về thế nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên trong đầu Du Ánh Tuyết xuất hiện một hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Đầu tiên là...

Người đàn ông nằm trên người cô kích tình hôn.

Sau đó...

Quần áo của cô bị giật ra, bàn tay ấm áp mơn trớn cơ thể cô, môi người đàn ông ngậm lấy cô.

Thậm chí Du Ánh Tuyết còn nhớ rõ xúc cảm ướt át ẩm nóng kia... Khiến cho cô gần như run chân.

Hơn nữa, chỗ chết người nhất chính là, người đàn ông kia... Người đàn ông kia vậy mà lại là Kiều Phong Khang!

Rốt cuộc đó là mơ hay là thật?

Mặt Du Ánh Tuyết đỏ bừng, cầm bàn chải đánh răng, nhìn chằm chằm vào gương, hai tay chống lên bệ tráng men, hơi thở hỗn loạn, chuyện này, cô cũng không thể đi hỏi anh để xác thực.

Thế nhưng, nếu như là thật, vậy cũng quá.

Quá điên cuồng, quá xấu hổ, quá không thể tha thứ.

Sao bọn họ có thể.

Lòng Du Ánh Tuyết nhất thời càng rối loạn không chịu nổi.

Nghiêng đầu, mắt thoáng cái đã thấy áo sơ mi đồng phục bị ném sang một bên.

Nhìn cẩn thận, trên áo lại mất hai chiếc cúc!

Chẳng lẽ, là ngày hôm qua lúc bị Kiều Phong Khang cởi áo kéo xuống hay sao? Trong ấn tượng của cô, động tác của anh rất thô bạo. Vậy, chuyện xảy ra tối qua là thật? Căn bản không phải nằm mơ?

“Dì Lý, sao trên áo sơ mi của tôi lại mất hai chiếc cúc? Cúc áo đâu rồi?”

Du Ánh Tuyết chạy ra ngoài, hoảng sợ hỏi, trong tay cầm cái áo.

“Tôi cất hai chiếc cúc đó đi rồi, hôm nay sẽ khâu lại cho cô Du.” Người đáp lời là một người làm khác vừa vào dọn dẹp: “Hôm qua lúc giúp cô Du cởi quần áo tắm rửa, bị tôi bất cẩn làm đứt, thật xin lỗi cô, cô Du.”

“Là cô làm đứt hả?”

Du Ánh Tuyết nửa tin nửa ngờ.

“Đúng vậy.”

“Thế tối qua chú ba...”

Câu “Có vào phòng hay không” còn chưa nói ra khỏi miệng, Du Ánh Tuyết thoáng thấy dì Lý ở bên cạnh, bắt gặp bà ấy đang dò xét nhìn mình, Du Ánh Tuyết chột dạ im miệng, không nói nổi một chữ.

Chuyện lần trước bị dì Lý nhìn thấy đã lúng túng lắm rồi, nếu lần này lại.... Vậy cô thật sự khỏi phải về đây nữa.

“Sao thế?”

Thấy cô nghẹn lại hồi lâu không nói tiếp, dì Lý nghi hoặc hỏi một câu.

Du Ánh Tuyết chột dạ lắc đầu: “Không, không có gì... Tôi đi đánh răng tiếp đây.”

Dì Lý cũng không hỏi nhiều: “Mau đi đi, đừng để tới giờ thì vội vội vàng vàng, còn phải chuẩn bị đồ nữa đấy.”

“Tôi biết rồi.” Du Ánh Tuyết quay về nhà vệ sinh.

Bên ngoài, dì Lý chỉ huy người làm dọn dẹp phòng. Bên trong, Du Ánh Tuyết đứng trước gương gãi đầu.

Là mơ, là mơ, nhất định là mơ! Lần đầu tiên Kiều Phong Khang làm vậy với mình là ngoài ý muốn, là anh nhất thời xúc động. Lần thứ hai, nhất định không thể nào!

Du Ánh Tuyết tự thôi miên bản thân.

Rối rắm một lúc lâu, cũng thấp thỏm một lúc lâu, cuối cùng Du Ánh Tuyết lề mề tới phòng ăn.

Lúc cô đến, Kiều Phong Khang cũng đã có mặt.

Anh mặc chỉnh tề, âu phục tinh anh ngồi ở chủ vị, nhàn nhã dùng cơm.

Du Ánh Tuyết vừa thấy anh đã gần như không nhịn được lại nghĩ tới mấy hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập kia. Cô căng thẳng đứng đó, trong lúc nhất thời cả quay đầu đi cũng không được, bước qua cũng không được. Hơn nữa... Chỉ nhìn anh mà tim đã đập nhanh hơn, khó có thể thích ứng. Cô mắc bệnh tim rồi hả?

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, ngày thi đầu tiên đã muốn đến muộn hả?”

Đột nhiên Kiều Phong Khang lên tiếng, giương mắt nhìn Du Ánh Tuyết. Sâu trong mắt anh không một chút gợn sóng, sâu không thấy đáy.

“Hả? À.” Du Ánh Tuyết không ngờ anh lại chủ động nói chuyện với mình, sững sờ trong chớp mắt rồi chậm rề rề bước qua, ngồi nghiêm chỉnh vào vị trí cũ của mình.

Kiều Phong Khang chủ động nói chuyện với mình là tỏ vẻ... Muốn giảng hòa ư? Nhưng, anh cường thế như vậy.

Trong lúc chờ người làm mang bữa sáng lên, Du Ánh Tuyết không nhịn được lẳng lặng quan sát anh.

Anh chỉ chăm chú dùng bữa, động tác luôn tao nhã ung dung, từ đầu tới cuối, trên mặt không thấy có chút bất thường nào.

Cho nên.

Chuyện tối qua, chắc là.

Cô nằm mơ đúng không?

“Nhìn cái gì vậy?”

Kiều Phong Khang thấp giọng hỏi một câu, đột nhiên anh nghiêng đầu, ánh mắt cùng cô giao nhau. Khuôn mặt cô đỏ lên, trái tim nhảy dựng, suýt chút nữa ném cái nĩa trong tay đi.

“Không có! Không nhìn gì hết.” Cô lắc đầu, giống như sợ lời nói của mình không có sức thuyết phục, trên mặt cười gượng, ngắm nghía dĩa ăn trong tay: “Chờ bữa sáng, chờ đến phát chán nên ngây ra một lúc.”

miễn phí

“Mới sáng sớm đã ngẩn người, đi thi có thể phát huy tốt không?”

Kiều Phong Khang ôm thái độ hoài nghi.

Du Ánh Tuyết phồng má. Không phải vào những lúc thế này, nên nói mấy câu tốt lành để khích lệ cô sao?

“Đương nhiên có thể phát huy tốt. Hôm nay là thời khắc quyết định số phận của cháu, sau này cháu có việc làm hay không, kiếm được tiền hay không, mua được nhà hay không đều dựa vào lúc này... À, đúng rồi.”

Cô nhớ tới gì đó, đang nói đột nhiên im bặt, cẩn thận liếc mắt nhìn anh.

Kiều Phong Khang nhìn cô, nhướng mày, chờ cô nói tiếp.

“Cháu phải nói rõ trước, cháu không phải chó con.” Cô ngồi ngay ngắn lại, nhếch cằm lên, nhờ vào đó che giấu sự chột dạ của mình, cố gắng lấy lại chút mặt mũi: “Tối qua cháu về, không phải cháu tự nguyện. Chú cũng biết mà, là con nhóc Phùng Linh Nhi kia đưa cháu về, nên cháu mới về đấy. Nếu không... Cháu sẽ không trở về nơi này.”

Câu nói sau cùng, giọng càng ngày càng thấp, đến cuối nhẹ đến mức khiến cô cũng không nghe thấy. Hoàn toàn không có chút sức thuyết phục nào.

Đúng là bướng bỉnh. Sĩ diện tới chết! Thật ra, một mình cô ở bên ngoài, không được cái này, cái kia cũng không được, đáng lẽ nên trở về từ sớm mới phải, cố tình lại không hạ mặt mũi xuống được mà thôi.

“Quả thực cháu không phải chó con.” Kiều Phong Khang buông nĩa, đứng dậy, tự tay rót một ly sữa bò nóng, đổ yến mạch cán dẹp vào rồi đẩy tới trước mặt cô. Anh lạnh nhạt liếc cô một cái, nói: “Chó con còn nghe lời hơn cháu, biết điều hơn cháu.”

“Này!” Cô kháng nghị.

Anh vậy mà lại so sánh cô với chó con! Hơn nữa, so ra cô còn chẳng bằng một con chó! Hơi quá đáng đó!

“Đừng chỉ trừng mắt, cầm lên, uống hết đi.” Anh đứng một bên, cằm hất về phía yến mạch. Du Ánh Tuyết bất mãn lẩm bẩm một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu uống sữa.

Đang uống lại nhớ tới chuyện máy hút ẩm và canh gà mà dì Lý nói với mình hôm đó, trong lòng cô hơi thấp thỏm, không nhịn được muốn chứng thực.

Du Ánh Tuyết ngẩng đầu lên, mở miệng: “À, chuyện là, chú ba, cháu muốn hỏi một chuyện.”

Kiều Phong Khang căn bản không để ý lời cô nói, chỉ nhìn vào môi cô, nhìn mảng trắng noãn trên đôi môi hồng kia, ánh mắt nặng nề.

Sau đó, anh thò tay lau sữa đi.

Động tác vừa phải, nhiệt độ trên đầu ngón tay lại khiến tim cô nhảy dựng.

Đây… Động tác này, chẳng lẽ không phải động tác nhỏ chỉ người yêu với nhau mới có hả, sao anh có thể làm với cô tự nhiên như vậy?

Cô thở nhẹ một tiếng, chống lại ánh mắt sâu thẳm dịu dàng của anh mới vô thức vội vàng nghiêng mặt đi.

Môi cọ qua ngón tay thon dài của anh. Một lúc lâu sau, dường như độ ấm trên ngón tay anh vẫn còn, khiến cô bị bỏng, trong đầu cô trống rỗng, vô thức lấy tay lau môi.

“Không phải có chuyện muốn hỏi tôi à, hỏi cái gì?”

Kiều Phong Khang cúi người, từ trên cao nhìn xuống cô. Thân hình anh cao lớn, cái bóng phủ xuống giống như một tấm lưới dày đặc, bao trùm lấy cô.

Du Ánh Tuyết lắc đầu, uống sữa, ậm ờ nói: “Quên rồi.”

Có nhiều vấn đề đến đâu, bây giờ cũng không thể nào hỏi được.

Càng đừng nhắc tới chuyện tối qua rốt cuộc là thật hay mơ.

Làm sao bây giờ? Cô phát hiện, trái tim cô thật sự mắc bệnh rồi! Còn đập nhanh như vậy nữa, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Một bữa sáng ăn tới hãi hùng khiếp vía, không tiêu hóa nổi.

Lúc Du Ánh Tuyết rời khỏi phòng ăn, vốn tưởng rằng Kiều Phong Khang đã đi từ lâu, không ngờ rằng anh vẫn còn ở nhà. Kiều Phong Khang ngồi trong xe, cửa sổ xe hạ xuống, để lộ một bên gương mặt.

Thấy cô bước ra, anh ấn còi: “Lên xe.”

Thế nên, anh đưa cô đi thi?

Du Ánh Tuyết không sĩ diện cái láo nữa. Ai mà không muốn ngồi xe sang chứ? Thoải mái hơn chen lấn trên tàu điện ngầm.

Cô mang theo túi sách, chuẩn bị ngồi ghế sau, lại bị Kiều Phong Khang trực tiếp gọi vào ghế lái phụ.

Hai người ở chung trong không gian hạn hẹp trong xe. Chẳng hiểu sao Du Ánh Tuyết vô cùng hồi hộp. Kiều Phong Khang không bao giờ nói nhiều, vì vậy trên đường đi hai người đều không trao đổi với nhau.

Trong đầu Du Ánh Tuyết rối bời, mấy chuyện lẫn lộn với nhau, tất cả đều có liên quan tới Kiều Phong Khang. Rõ ràng sắp thi đại học, nhưng cô lại chẳng có tâm trạng xem lại bài.

Thật sự là đủ rồi!

Cuối cùng, lúc xe dừng trước cổng trường, Kiều Phong Khang mới mở miệng hỏi: “Mang đủ đồ chưa?”

“Dạ, cháu kiểm tra cẩn thận rồi, không để quên thứ gì cả.”

Kiều Phong Khang gật đầu.

Du Ánh Tuyết liếc học sinh ở cổng, chiếc xe này của anh đỗ trước trường học thật sự có chút chói mắt, tầm mắt của mọi người đều tập trung về phía bọn họ.

Đồng thời cũng có người nhận ra bọn họ, trong mắt đều là ngạc nhiên và khó tin.

Du Ánh Tuyết vẫn có chút không thích ứng được: “Cháu vào trước đây, chú cũng đi đi.”

Dứt lời, cô đẩy cửa ra, muốn bước xuống. Kiều Phong Khang giữ tay cô, cô khẽ giật mình, vô thức muốn rút ra, nhưng anh hơi dùng sức, không buông tay.

“Được, tôi có thể đồng ý với cháu. Thế nhưng.” Lái sang chuyện khác, anh lại gật đầu, câu tiếp theo, anh cố ý nói rất nhỏ, giống như phả hơi vào tai cô: “Điều kiện tiên quyết, tốt nhất cháu đừng có trêu chọc tôi hết lần này tới lần khác.”

Lần trước ở phòng sách cũng vậy.

Hôm qua ở phòng ngủ cũng thế.

Hết lần này tới lần khác, bộ dạng cô vô tội giống như người bị hại.

Du Ánh Tuyết phồng má, sau đó trừng anh.

Thế nên, kết quả, đều là lỗi của cô? Cô trêu chọc anh lúc nào chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play