Chỉ có… Du Ánh Tuyết đứng yên tại chỗ. Cô chăm chú nhìn người đàn ông CU trước mặt, như bị trúng tà, biết là không được những ánh mắt lại dán chặt vào khuôn mặt tuấn tú của người kia, làm sao cũng không dứt ra Cho nên… Bóng lưng cô gặp trong nhà hàng vừa rồi không phải ai khác, chính là anh? Bốn năm rồi…
Suốt bốn năm qua, cô đã nghĩ đến cảnh gặp lại không biết bao nhiêu lần. Cô nghĩ mình có thể học cách dửng dựng ứng đối, nhưng cô không ngờ…
“Du Ánh Tuyết?”
Nhìn thấy cô còn đang ngẩn người, Tần Nguyên lo lắng, khẽ huých cùi chỏ.
Đột nhiên hoàn hồn.
Người đàn ông kia đã đứng trước cô.
Bốn năm, cô đã thay đổi, nhưng không có dấu vết của thời gian đọng trên khuôn mặt của người đàn ông này.
Trưởng thành, chững chạc, ổn định, khí chất ưu việt thậm chí còn mạnh hơn bốn năm trước. “Giám đốc Khang, đây là Du Ánh Tuyết” Trịnh Thanh Vy đành chen lời, tránh cho bầu không khí quá cứng nhắc, lại nhìn về phía Du Ánh Tuyết: “Chào hỏi đi.”
Bây giờ cuối cùng cũng hiểu tại sao bên kia lại đưa ra yêu cầu kỳ lạ thế!
Du Ánh Tuyết không dám lơ là nữa. Mọi người đều đang nhìn.
Hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó đưa tay ra, cố kéo khóe môi: “Xin chào, giám đốc Khang”
Đôi môi mỏng của anh vểnh lên, không nói gì.
Đưa tay ra, lịch sự bắt tay với cô. Một khắc kia…
Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy nhịp tim đột ngột tăng nhanh, như sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Nhưng… Người đàn ông trước mặt không nói gì, hơn nữa ánh mắt của anh cũng không hề lưu lại trên người cô.
Giống như… Lần này, là lần đầu tiên bọn họ thực sự gặp lại nhau, nhưng bọn họ chỉ là… những người xa lạ.
Trái tim đang đập chìm dần … càng ngày càng sâu …
Người đàn ông đã trở lại vị trí chính của mình, cô vẫn đứng đó. Cho đến khi Tần Nguyên kéo cô một cái: “Du Ánh Tuyết, đừng đơ ra đó nữa”
Trong suốt quá trình đàm phán, Du Ánh Tuyết cứ luôn ngơ ngơ ngác ngác.
Tất cả những kinh nghiệm tích lũy trong bốn năm qua, hôm nay đều hóa vô ích. Cô cố gắng lật giở các văn kiện và tài liệu, buộc bản thân phải theo kịp nhịp điệu của mọi người, nhưng mắt cô luôn nhìn về phía ai đó trong vô thức.
Anh vẫn mặc một vest đen, sơ mi trắng, màu cổ điển nhất.
Mặc trên người anh, lần nào cũng tôn quý đến vậy.
Từng cử chỉ đều có khí phách đế vương.
Nhưng… Ánh mắt anh từ đầu đến cuối không nhìn cô. Một giây cũng không dừng lại. Xa lánh, thờ ơ…
Có lẽ… Đây chính là khoảng cách của họ bây giờ.
“Vậy thì, giám đốc Khang, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi. Chi tiết cụ thể chúng ta sẽ tìm thời gian bàn tiếp, không biết khi nào anh có thời gian?”
– Không biết đã bao lâu, Trịnh Thanh Vy đứng dậy.
“Thời gian cụ thể, bên cô cứ liên hệ với trợ lý của tôi.”
Kiều Phong Khang cũng đứng dậy, bắt tay Trịnh Thanh Vy, tiện thể chỉ hướng Nghiêm Danh Sơn, người vừa mới đứng dậy theo.
Trịnh Thanh Vy gật đầu, tỏ ý đã biết.
Sau đó, một nhóm người lần lượt chào tạm biệt, thu dọn đồ đạc và cùng Trịnh Thanh Vy đi ra ngoài.
Du Ánh Tuyết đi ở phía sau, cắn mạnh môi, ép bản thân không được nhìn lại.
Đúng vậy, giữa họ, đã không còn như trước. Lạnh nhạt, xa lạ… và hờ hững.
Anh có thể coi mình như người xa lạ, vậy thì tốt rồi… Khoảng cách này là khoảng cách thích hợp nhất giữa bọn họ.
“Cô ổn chứ?”
Tần Nguyên lại gần, sóng vai với cô, lo lắng nhìn cô: “Có phải là căng thẳng quá không? Tôi thấy sắc mặt của cô tái lắm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT