*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên màn hình, phóng viên cầm micro, nói một hơi đến hết.

Thỉnh thoảng có cảnh Tô Hoàng Quyên nằm trên giường bị đẩy vào phòng cứu.

Bị tạt axit sunfuric… Mặt bị hủy hoại … Chỉ nghe thôi, cũng thấy sốc.

“Mấy người này quá độc ác! Lại… đi tạt axit..”

Phùng Linh Nhi xúc động, không dám tin.

Mấy lời ác độc lúc trước, cô ấy nghĩ chỉ để dọa nạt Tô Hoàng Quyên.

“..” Du Ánh Tuyết ngẩn người. Tình thế xoay chuyển, thì ra là như vậy.

Cho đến bây giờ, cô vẫn nhớ như in cái cách mà Tô Hoàng Quyên vênh váo trước mặt cô.

Chỉ là…



Cho dù cái kết như thế nào đi nữa thì cũng không liên quan gì đến cô. Cô nghĩ, trong đoạn ân oán tình thù này, cô đã tự rút lui…

Mệt mỏi.

Cũng không muốn đặt mình vào đó một lần nữa.

Tập đoàn Kiều Thanh.

Kiều Phong Khang dựa lưng vào ghế da, liếc nhìn tin tức trên màn hình rồi vô cảm tắt đi.

Trong lòng không chút gợn sóng.

Tô Hoàng Quyên rơi đến mức như vậy, quá trình đều do anh điều khiển, nhưng kết cục…

Coi như chôn theo con anh cùng tình yêu của anh.

“Giám đốc” Nghiêm Danh Sơn đứng bên ngoài, gõ cửa.

“Vào đi”

Anh cất giọng nghiêm túc. Nghiêm Danh Sơn thận trọng bước vào. Gần đây, bầu không khí xung quanh sếp tổng ảm đạm đến mức án lạnh.

Toàn bộ tập đoàn Kiều Thanh đã sớm bị bao phủ trong làn khói mờ của sếp, các nhân viên trên tầng cao nhất bị đè ép không thở nổi.

“Giám đốc, cô Ánh Tuyết đã quyết định rồi.”

Nghiêm Danh Sơn run rẩy nói. Khi tôi nói ba từ “cô Ánh Tuyết”, trong lòng cứ nơm nớp.

Kiều Phong Khang tay cầm cây bút, hơi dừng lại.

Sau đó, ngước mắt lên. Ôn tồn hỏi: “Chọn trường nào?” “… Đại học A&M ở New York” Rốt cuộc, vẫn chọn nước ngoài…

Kiều Phong Khang ném bút xuống, tựa lưng vào ghế, từ từ nhắm mắt lại, một lúc vẫn không nói gì.

Tương lai, một quãng thời gian rất dài, hay hoặc là, cả đời cứ vậy thường thượt trội từ năm này qua tháng khác. Cô… sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa, sẽ không bao giờ tham gia vào cuộc sống của anh nữa…

Hơi thở, càng ngày càng nặng nề.

Ngày càng đè ép.

Một lúc lâu, khi Nghiệm Danh Sơn nghĩ rằng anh sẽ không có bất kỳ phản ứng nào nữa, thì đột nhiên anh đứng dậy, mở ngăn kéo, lấy chìa khóa xe rồi bước ra khỏi văn phòng.

Du Ánh Tuyết và Phùng Linh Nhi xách túi lớn túi nhỏ vào trong tiểu khu.

Đi được nửa đường, một chiếc Bentley màu đen lái từ xa đến gần. Sau đó, dừng lại ở cổng tiểu khu của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play