Kiều Phong Khang nhíu mày, lại nhìn chằm chằm Du Ánh Tuyết, trong lúc nhất thời, ánh mắt anh lạnh đến cực hạn: “Khi nào?”
Du Ánh Tuyết bị sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi dọa đến, một lúc lâu vẫn còn cứng đờ, không dám thở mạnh, chỉ lắc đầu, thật ra trước lúc này, cô căn bản không biết chuyện đính hôn.
“Chuyện là như thế này, anh và cha đang bàn bạc, chờ Ánh Tuyết thi đại học xong, Minh Đức trở về, sẽ tổ chức trước lễ đính hôn cho hai đứa nhỏ. Hiện tại đúng lúc hỏi qua ý kiến của Ánh Tuyết và Phong Khang.” Kiều Nam Thành nói với Kiều Phong Khang: “Mấy năm nay, em vẫn luôn là người giám hộ của Ánh Tuyết, thân như cha, loại chuyện này, đương nhiên phải hỏi ý kiến của em trước.”
Kiều Phong Khang hừ lạnh một tiếng, để đũa xuống, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Du Ánh Tuyết: “Liên quan đến chuyện đính hôn, cháu có ý kiến gì không?”
Giọng điệu trầm thấp.
Giọng nói âm u.
Ánh mắt anh giống như đao kiếm, dường như chỉ cần cô nói sai một chữ, lập tức sẽ bị vạn mũi tên đâm xuyên tim.
Trong lòng Du Ánh Tuyết thấp thỏm bất an.
Cô làm sao cũng không nghĩ đến, vốn dĩ đang là cục diện khuyên chú ba kết hôn, kết quả lại đẩy đến trên người mình.
Hơn nữa, sắc mặt của chú ba, vì sao lại khó coi như thế.
Cô và Kiều Minh Đức đã sớm có hôn ước, hiện tại chính thức đính hôn cũng không có gì lạ.
“Ánh Tuyết, cháu nói ra suy nghĩ của mình, nếu ngay cả cháu và Minh Đức đều đính hôn, ông nhìn xem, chú ba cháu còn lấy lý do gì mà luôn kéo dài, không chịu kết hôn.” Người lên tiếng chính là ông cụ Kiều.
Du Ánh Tuyết liếm môi, dưới áp lực lạnh lẽo của Kiều Phong Khang, cô gian nan nói.
“Cháu không có ý kiến gì, mọi người sắp xếp là được.”
Du Ánh Tuyết vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều vui vẻ.
Chỉ có sắc mặt của người nào đó thì giống như bị che kín bởi một tầng sương lạnh, vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn cô, giống như có lửa giận, giống như có ý tứ khác, giống như có thất vọng, thậm chí giống như bi thương.
Du Ánh Tuyết nhìn sang, đối diện với bàn tay căng lên của anh, tim cô run lên, cắn môi, vội vàng nhìn sang một bên.
Trong lúc nhất thời, cô khó lòng bình tĩnh được.
Không nói ra được là vì sao.
Sau khi ăn xong, người một nhà cùng nhau ăn trái cây, xem tivi, thưởng thức món bánh ngọt mà bà cụ làm. Trong phòng mở điều hòa, nhiệt độ thích hợp. Mọi người đều đang nói chuyện đính hôn giữa cô và Kiều Minh Đức, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Du Ánh Tuyết lại luôn hoảng hốt, cô không nói gì, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài.
Từ nửa tiếng trước, Kiều Phong Khang nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đã đi thẳng đến vườn hoa, từ đó ở ngoài, chưa vào trong. Không biết tâm trạng của anh đã vui lên chưa, nhưng Du Ánh Tuyết cảm thấy mình không làm gì sai, chỉ là cô cảm thấy, tâm trạng của anh xấu như thế, giống như liên quan đến cô.
Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì chọc đến anh? Du Ánh Tuyết nghĩ mãi không rõ.
“Ánh Tuyết, chú ba cháu còn ở bên ngoài nghe điện thoại à? Cháu mang thứ này ra cho chú ba cháu nếm thử, bên ngoài nóng, bảo chú ba cháu nói chuyện điện thoại xong thì nhanh vào trong, tránh bị nóng.”
Bà cụ đưa một hộp bánh nhỏ đến tay cô, Kiều Thanh Hằng nghe thấy bà cụ nói là đưa cho cậu ba, cô ta muốn cướp lấy, Du Ánh Tuyết lại cầm hộp bánh đứng lên trước.
Đúng lúc có thể đi thăm dò xem rốt cuộc Kiều Phong Khang có ý gì, vì sao lại luôn dùng ánh mắt dọa cô.
Vườn hoa phía sau nhà.
Tiếng ve sầu kêu râm ran, nhiệt độ rất nóng, ngẫu nhiên có cơn gió thổi qua mới làm giảm đi hơi nóng.
Du Ánh Tuyết cầm bánh quy đi đến.
Từ xa, cô đã nhìn thấy Kiều Phong Khang đang ngồi ở chiếc bàn bạch ngọc mà ông cụ yêu thích nhất để hút thuốc. Hai chiếc cúc áo trên cùng đã được cởi ra, so với dáng vẻ nghiêm túc của ngày thường, giờ phút này anh càng lộ ra dáng vẻ lười biếng lạnh lùng, nhưng khí thế đưa tay chỉ điểm giang sơn thì vẫn còn đó.
Mặc dù là bậc cha chú của cô, nhưng không thể không nói, người đàn ông này, cho dù là dáng vẻ nào, đều hấp dẫn ánh mắt của người khác, bị truyền thông săn lùng cũng là điều đương nhiên.
Du Ánh Tuyết không khỏi chăm chú nhìn thêm.
Lúc này, Kiều Phong Khang cũng phát hiện ra động tĩnh, dưới đôi mắt hẹp dài, cảm xúc của anh hơi cuộn trào, nhìn thấy là cô, anh chẳng muốn nhìn nữa.
Dưới khói thuốc, vẻ mặt của anh càng thêm lạnh lùng, không có nhiệt độ.
Du Ánh Tuyết không biết sao mình lại chọc đến anh, dáng vẻ này của anh khiến cô cảm thấy ấm ức và sợ hãi.
“Chú ba.” Cô thận trọng gọi một câu, đưa hộp bánh đến: “Bà nội bảo cháu đưa cho chú nếm thử.”
Anh càng như thế, tính tình của Du Ánh Tuyết càng thêm quật cường, cô cắn môi, cố chấp đưa bánh quy đến trước mặt anh: “Đây là do bà nội tự tay làm, cho dù chú không muốn ăn cũng nên nếm thử một xíu.”
Ánh mắt Kiều Phong Khang dừng trên đầu ngón tay trắng nõn của cô, sau đó nâng mắt lên.
Đây là lần đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía cô như thế, giống như có vạn thanh kiếm sắc bén, làm cho Du Ánh Tuyết hoảng sợ, thiếu chút nữa đã làm rơi hộp bánh quy lên trên mặt đất.
Nhưng cô còn chưa kịp nửa đường bỏ cuộc, trên cổ tay bỗng nhiên bị siết chặt.
Du Ánh Tuyết còn chưa lấy lại được tinh thần thì toàn bộ người đã bị một lực mạnh mẽ kéo đến, hộp bánh quy trong tay cô đã bị trước một bước cướp đến: “Đút cho tôi!”
Mệnh lệnh, không cho phản kháng.
Da đầu Du Ánh Tuyết tê rần.
Hiện tại tư thế của hai người là gì?
Anh nửa dựa người vào trên chỗ ngồi chơi cờ, còn cô thì bị kéo đến giữa hai chân thon dài của anh, cơ thể hơi cúi xuống, nửa trên của cơ thể gần như ghé vào trên ngực anh.
Hơi thở của cô nặng nề, việc này… Rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Cơ thể cô căng cứng, thử xoay người.
“Ngoan ngoãn một chút.” Trên lưng giống như bị bỏng, bàn tay trống không của anh đã vòng qua cô, dùng mấy phần lực.
Lần này, hai người càng thêm kề sát.
Cơ thể của người đàn ông rắn chắc, kề sát thân thể mềm mại của cô gái.
Nóng quá.
Chóp mũi của Du Ánh Tuyết đang đổ mồ hôi, trong lòng bàn tay của cô cũng đang đổ mồ hôi.
“Chú ba, chú đây là…” Cô run rẩy nói, nhưng lại không thành câu.
Cô giương mắt, lông mi dài run rẩy, dưới sự bao phủ của anh, khiến cho ánh mắt, thậm chí là cả tinh thần của cô đều hoảng hốt, chỉ biết trên người mình nóng như lửa.
“Chẳng phải là muốn tôi nếm thử bánh quy à?”
Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ.
Tầm mắt buông xuống, cao cao tại thượng nhìn xuống cô.
Trong đôi mắt đẹp của cô nổi lên hơi nước, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, chọc người như thế.
Sao anh có thể cho phép cô nhóc thuộc về anh trở thành vợ của người khác? Dáng vẻ như thế này, chỉ anh mới có thể nhìn thấy.
Du Ánh Tuyết chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tư thế mập mờ này của hai người, đúng thế, chính là “mập mờ”! Hiện tại bọn họ đang ở trong khu nhà cũ, nếu như bị bất kỳ người nào nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ.
Hậu quả kia, cô thật sự không dám tưởng tượng nổi, rốt cuộc chú ba đang suy nghĩ gì, cô không hiểu, thế nhưng cô rất rõ ràng, lấy tính tình của chú ba, chú ba không sợ bị nhìn thấy.
Nhưng cô không giống thế.
Vì vậy cô không dám phản kháng, từ trong hộp bánh bích quy, cô cầm một chiếc bánh bích quy lên, ngoan ngoãn đưa đến trước mặt anh.
Kiều Phong Khang hé miệng, không nhanh không chậm cắn một miếng. Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh luôn nóng rực nhìn chằm chằm cô, nhìn đến mức khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, ngón tay run lên. Gần như không chống đỡ được, cuối cùng cô buông bánh bích quy xuống, muốn thu tay về.
Thế nhưng.
Cô còn chưa thu tay về, đầu ngón tay đột nhiên truyền đến cảm giác nóng ẩm, cô trợn tròn mắt, chỉ thấy anh đã cúi đầu ngậm lấy ngón tay của cô.
Trời đất ơi, chuyện này… Chuyện này…
“Chú ba.”
Cô trợn mắt há mồm, vô cùng quẫn bách, trong đầu lập tức trống rỗng, hô hấp như dừng lại.
Chỗ lý trí còn sót lại nói cho cô biết, cô nhất định phải rút tay về, thế nhưng đầu lưỡi ẩm ướt của anh quấn lấy ngón tay cô, thậm chí còn mút.
Cô quá hoảng loạn, cả người giống như có dòng điện chạy qua.
Cảm giác tê dại xa lạ từ ngón tay lan ra khắp người, khiến cho hai chân của cô như nhũn ra, cả người giống như muốn ngã oặt vào trong ngực anh.
“Chú ba, chú… Buông tay cháu ra!”
Cuối cùng Du Ánh Tuyết cũng tìm được giọng nói của mình, giọng nói của cô nghẹn ngào, nhưng trong đó xen lẫn kiên quyết, sợ hãi, bất an, còn có… Xấu hổ.
Bọn họ là quan hệ bậc cha chú và con cháu, hiện tại đây tính là gì?
Ánh mắt Kiều Phong Khang nặng nề, trong đáy mắt lướt qua tức giận, bỗng nhiên chuyển từ mút sang cắn tay cô.
Cắn không nhẹ, không hề có điềm báo trước, khiến cho lông mày của Du Ánh Tuyết nhíu chặt lại, rên rỉ: “Đau quá… Đau quá…”
Giống như đang phát tiết gì đó, lại giống như đang trừng phạt, Kiều Phong Khang hung ác cắn cho đến khi vành mắt cô đỏ lên, anh mới nhả ra.
Năm ngón tay liền tim, rất đau đớn.
Du Ánh Tuyết thu tay lại, trên đầu ngón tay cô đã có một dấu răng, Du Ánh Tuyết vừa tức lại vừa ấm ức.
Cô đâu còn biết sợ là gì, vung nắm đấm lên đánh anh: “Đang yên đang lành, tôi đâu có trêu chọc gì đến anh, cũng đâu chọc giận anh, anh phát điên gì với tôi!”
Tên này là chó à?
Anh cầm tay cô, vẻ mặt không biểu tình, trừng mắt nhìn cô: “Đây là trừng phạt.”
Du Ánh Tuyết càng thêm ấm ức: “Rốt cuộc tôi đã làm gì sai, sao anh lại trừng phạt tôi? Cả tối đều xụ mặt, tôi căn bản không hiểu gì!”
Không hiểu ư?
Đúng thế, cô nhóc vô tâm này, làm sao có thể hiểu được tâm tư của anh?
Vừa nghĩ đến việc cô không xíu do dự, đồng ý việc đính hôn, Kiều Phong Khang cảm thấy càng bực bội.
Anh giữ cằm cô, thô lỗ nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên: “Du Ánh Tuyết, cánh của cô càng ngày càng cứng rồi đúng không, hiện tại còn dám ở trước mặt tôi hô to gọi nhỏ.”
Vẻ mặt của anh lạnh lùng, giọng nói cứng rắn, dữ dằn.
Du Ánh Tuyết bị anh dọa đến mức rụt cổ lại, một giây sau, lại to gan nói: “Coi như việc hô to gọi nhỏ là tôi không đúng, nhưng anh vô duyên vô cớ lại cắn tay tôi, anh nhìn đi, chảy máu rồi đây này.”
“Đáng đời!” Anh nói, giọng điệu nặng nề, ngón tay vuốt ve đầu ngón tay bị thương của cô, động tác tuyệt đối không dịu dàng.
Lại bị anh nói như thế, trong lòng Du Ánh Tuyết càng thêm buồn bực, rút tay về, mạnh miệng cùng anh lý luận: “Làm sao tôi lại đáng đời chứ?”
Kiều Phong Khang nhìn gương mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, ánh mắt sâu hơn, giọng điệu cảnh cáo: “Trước 22 tuổi, cô tốt nhất ngoan ngoãn đi học cho tôi, đừng mơ tưởng đến những thứ khác.”
Du Ánh Tuyết nhíu mày, cô mơ tưởng gì chứ?
“Chuyện đính hôn với Minh Đức…”
“Cậu ba.” Anh còn chưa nói xong, một giọng nói đột nhiên vang lên, cắt ngang lời anh.
Kiều Thanh Hằng.
Kiều Phong Khang nhíu mày.
Du Ánh Tuyết theo giọng nói kia nhìn sang, đã nhìn thấy một cái bóng dưới đất, đang từ xa đến gần, chẳng mấy chốc sẽ đến.
Lúc này, Du Ánh Tuyết mới nhớ đến việc mình và anh kề sát nhau, tư thế mập mờ. Mặt cô đỏ lên, không lo được anh vừa định nói gì, giữ một khoảng cách nhất định với anh, từ trong ngực anh đi ra.
Nếu như bị Kiều Thanh Hằng nhìn thấy, không biết cô ta sẽ nói lung tung cái gì.
“Cậu ba, hai người đang nói chuyện gì thế, ông bà ngoại bảo cháu gọi hai người nhanh vào, nói là cần thảo luận chuyện của anh Minh Đức và Du Ánh Tuyết.” Kiều Thanh Hằng nói, ánh mắt cô ta đảo quanh hai người, không biết là đang tìm tòi nghiên cứu cái gì, trong lòng Du Ánh Tuyết chột dạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT