Ánh mắt Lâm Vân Thanh trở nên đờ đẫn rồi lại đờ dẫn, đến phút cuối cùng thì tất cả mọi ánh sáng nơi đó đều biến mất không còn gì nữa.

Mí mắt nặng nề và mệt mỏi khép lại.

Bàn tay lạnh như bằng chẳng còn chút sức lực nào, nhẹ nhàng trượt ra khỏi tay Du Ánh Tuyết.

“Mẹ!” Du Ánh Tuyết vội vàng nắm lấy tay bà như thể không tin bà lại bỏ mình đi như thế: “Mẹ! Mẹ đừng đi mà. Con sẽ đồng ý hết, chỉ cần mẹ không đi thôi được không… Ở lại với con đi được không? Con xin mẹ đấy, mẹ ơi..”

Cô vùi đầu trong lòng bàn tay Lâm Vân Thanh và gào khóc trong vô vọng.

Dần dà…

Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm mại ngày xưa ấy trở nên cứng ngắc… Như bị đông cứng trong hầm băng lạnh lẽo, chẳng còn chút độ ấm nào…

Tiếng khóc đau thương cứ vang vọng mãi trong căn phòng cấp cứu ấy.

Khiến con người ta thấy đau lòng.

Bác sĩ và y tá đứng bên cạnh không đành lòng nhưng vẫn phải kéo vải trắng trùm lên đầu bà.

Nhìn gương mặt chẳng còn chút cảm xúc nào dần biến mất trước mặt mình, Du Ánh Tuyết cảm thấy thế giới trước mắt biến thành một màu đen, chân cô mềm nhũn và ngã xuống mặt đất.

Thế là… Ông trời vẫn độc ác và tàn nhẫn như thế…

Ông ấy khiến cô lại trở thành cô nhi, một lần nữa…

Mấy tiếng đồng hồ sau đó. Bầu trời dần tối đen. Trong nhà tang lễ.

Cơ thể người mẹ thân yêu của cô được đặt trong quan tài, bên cạnh bà là chiếc hộp nhạc đã bị đập hư.

Di ảnh xám trắng vừa được in ra, từng đóa từng đóa hoa cúc vòng quanh, Kiều Phong Khang quỳ gối nơi đó và đờ đẫn nhìn phía trước như pho tượng.

Tổn thương quá sâu sắc và nặng nề, nước mắt cô bây giờ đã khô cạn.

Từ sáng sớm hôm nay đến tận bây giờ cô chỉ cảm thấy có quá nhiều việc xảy ra. Bây giờ ngẫm lại thì chỉ có sự mỏi mệt không nói nên lời. Mệt mỏi quá…

Đó là sự mệt mỏi lũ lượt kéo đến từ tận sâu trong đáy lòng…

Gia đình chẳng còn một người thân nào nên số người quỳ lạy di thể ít Tỏi đáng thương đến thế, Tô Hoàng Quyên vẫn chưa tới, Kiều Thanh Lương cũng không có mặt.

Bà chủ cho thuê nhà và Dương Hòa Lâm đều đến và đề nghị ở lại giúp đỡ nhưng Du Ánh Tuyết đã khéo léo từ chối, chỉ để mỗi Phùng Linh Nhi ở lại.

Không gian yên tĩnh thế này cũng tốt lắm…

– Không có đấu tranh, không có hãm hại, mẹ cô sẽ ra đi thanh thản hơn rất nhiều..

“Ánh Tuyết, cậu đã quỳ ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi, bây giờ không còn người nào đến đây quỳ lại nữa đâu nên cậu đứng dậy đi” Phùng Linh Nhi ôm lấy cô, cô ấy muốn đỡ cô dậy khỏi mặt đất.

Dường như Du Ánh Tuyết không hề nghe thấy lời cô ấy nói, chỉ đờ đẫn như người vô hồn quỳ nơi đó nhìn chằm chằm di ảnh, cô chẳng khác gì một pho tượng mất đi nguồn sống khiến Phùng Linh Nhi sốt ruột.

“Tuyết à!”

Ngay lúc đó, tiếng gọi bỗng vang lên từ phía sau.

Chỉ có hai chữ nhưng âm tiết cuối cùng đã xen lẫn chút gì đó.

Giọng nói này…

Cơ thể Du Ánh Tuyết mãi vẫn không nhúc nhích chợt run lên.

Kiều Phong Khang đang đứng ngoài cửa nhà tang lễ.

Anh ta nước ngoài họp. Hồi đầu Lý Thanh tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng họ đâu nhưng khi tìm thấy…

Tất cả đều chậm mất rồi…

Du Ánh Tuyết mặc bộ quần áo tang trắng toát quỳ nơi đó với sống lưng thẳng tắp.

Bóng lưng ấy là đủ để Kiều Phong Khang cảm nhận được nỗi đau đớn và quạnh quẽ trong lòng cô… Đau lòng không kể xiết.

Anh đi tới ngồi xổm xuống ôm ghì cô vào lòng.

“Xin lỗi, tôi về trễ rồi.”

Cằm anh chạm vào đỉnh đầu Du Ánh Tuyết, anh xin lỗi đầy áy náy và đau lòng.

Anh cảm thấy bản thân mình quá đáng chết!

Du Ánh Tuyết đã đau đớn và khó chịu biết bao nhiêu khi nhìn mẹ mình buông tay rời khỏi thế gian này, nhưng khoảnh khắc đó… Anh lại không ở bên cạnh cô…

Hơi thở quen thuộc… Giọng nói quen thuộc…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play