Đúng lúc này xe điện của sân bóng đã chạy tới. Kiều Thanh Lương hét lên: “Bây giờ đừng hỏi bất cứ điều gì vội, trước hết ra khỏi sân bóng rồi nói sau!”
Đây quả thật không phải là một nơi để có thể nói chuyện được. Vì thế cho nên cả mấy người đều lên xe điện rồi rời đi, mặc cho đám phóng viên truyền thông vẫn bám riết đuổi theo ở đằng sau.
“Tra rõ cho tôi xem đám người đó đã lấy được tin tức này từ đâu mà đều bổ nhào tới đây.” Thấy sự việc xảy ra quá đỗi kỳ quặc, cho nên Kiều Thanh Lương quyết định phân phó cho trợ lý.
“Vâng, tôi lập tức đi làm ngay.”
Suốt dọc đường đi Lâm Vân Thanh vẫn im lặng không nói gì. Du Ánh Tuyết thấy vậy, cô cũng trở nên trầm lặng, vì Du Ánh Tuyết biết rõ tất cả mọi người bây giờ đều có tâm sự riêng. Thật vất và xe mới chạy đến cổng sân bóng, thế nhưng không hiểu sao ở cổng lại có rất nhiều tay phóng viên. Vừa đi đến đây, bọn họ lập tức cùng nhau ùa lên, cùng với những phóng viên đang đuổi theo phía sau dồn ép đến mức không cho mấy người Du Ánh Tuyết thoát khỏi.
Kiều Quốc Thiên tuổi trẻ sức lớn, anh ta không nói nhiều lời, trực tiếp kéo mạnh vài tên phóng viên ra để xe tiếp tục chạy. Lâm Vân Thanh nhìn thấy con trai bị người bủa vây xung quanh, không khỏi lo lắng sốt ruột. Lâm Vân Thanh vội vàng kéo tay anh ta lại: “Quốc Thiên, cậu bình tĩnh lại chút, cậu không nên ra tay với bọn họ.”
“Bà tránh ra!” Kiều Quốc Thiên nhìn thấy bà ta, tâm tình đang tức giận càng bị bộc phát.
Gân xanh trên trán Kiều Quốc Thiên nổi lên, anh ta chỉ thẳng vào mặt Lâm Vân Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng tưởng rằng người ta nói rằng bà là mẹ của tôi thì bà sẽ trở thành mẹ của tôi thật! Bà không xứng!”
Nói xong câu này, ánh mắt Kiều Quốc Thiên hiện lên vẻ đau đớn khôn nguôi, nhưng rất nhanh cảm xúc đó lại biến mất, anh ta tiếp tục xô đẩy nhau với đám phóng viên.
Không chỉ là muốn trút hết nỗi tức giận trong lòng, anh ta còn muốn trút hết ra những tủi lòng, buồn bực đã gặm nhấm trái tim mình suốt bao nhiều năm qua.
Kiều Quốc Thiên bị trúng một cú, trên mặt cũng đã dính máu. Lâm Vân Thanh nhìn thấy cảnh này thì đau xót vô cùng.
“Quốc Thiên, cậu đừng đánh nữa! Cậu bị thương rồi, để tôi xem xem có sao không!”
Tất cả mọi cảm xúc chân thực nhất đều thể hiện hết trên mặt Lâm Vân Thanh, bà ta hoàn toàn không thể che giấu gì nữa.
Du Ánh Tuyết chỉ ở cách đó vài mét, cô ngây người nhìn mẹ mình, trái tim cô đập liên hồi vì sững sờ không tin nổi. Cảnh tượng đó y như một trò hề. Một trò hề vô cùng nực cười…
Người mà cô gọi là chủ tư suốt sáu năm trong nháy mắt bỗng chốc trở thành người anh cùng mẹ khác cha với CÔ.
Còn người mà cô gọi là ông nội suốt sáu năm ấy, hóa ra cùng mẹ cô lại là…
“Bà tránh ra! Bà không để ý tới liêm sỉ mà sinh ra tôi, bao lâu nay bà có từng nghĩ tôi cũng cần có liêm sỉ không? Bây giờ bà lấy tư cách gì để quản thúc tôi đây?”
Lời nói của Kiều Quốc Thiên khiến cho Lâm Vân Thanh vẫn đang miên man suy nghĩ bỗng tỉnh ngộ.
Bà ta vừa nhấc mắt thì thấy Kiều Quốc Thiên thuận tay đẩy một cái. Xe lăn của bà ta lập tức bị đẩy lùi nhanh chóng rồi trượt ra giữa phố.
Du Ánh Tuyết hoảng hốt nhìn theo. “Vân Thanh!” Kiều Thanh Lương đứng ở bên kia nhìn thấy cảnh đó bỗng gầm lên một tiếng, chưa kịp để ai phản ứng lại, đã nghe thấy “ầm”, chiếc xe lăn và Lâm Vân Thanh đã bị một chiếc xe đang chạy tới đâm sầm vào.
Khắp nơi đều là máu loang lổ, khiến người ta nhìn đến sởn gai ốc. Người ngồi trên xe lăn là Lâm Vân Thanh như một chiếc bao tải bị đánh văng ra xa.
Du Ánh Tuyết cảm giác mọi mạch máu trên cơ thể cô trong tích tắc đó đều đông cứng lại, cả người không ngừng run rẩy. Bầu trời dường như đã tối sầm lại.
“Mẹ!” Cô tê tâm liệt phế kêu lên, điên cuồng chạy lại phía xe lăn.
Trải qua mấy tiếng đồng hồ, đèn của phòng phẫu thuật vẫn luôn sáng. Y tá không ngừng ra vào để truyền túi máu, nhưng ngần ấy thời gian vẫn chưa ai thông báo kết quả cuộc phẫu thuật.
Du Ánh Tuyết đứng dựa lưng vào tường, trông cô tuyệt vọng đến mức như người mất hồn.
Kiều Quốc Thiên suy sụp ngồi thụp hẳn xuống đất, cả người anh cũng thế thảm tới cực điểm, nhìn không kém Du Ánh Tuyết là bao..
“Tôi đã điều tra ra rồi!” Trợ lý chạy tới báo cáo với Kiều Thanh Lương Thế nhưng trông ông ta giờ khắc này không còn một chút tinh thần nào để nghe cả. Ông ta chỉ liếc mắt qua loa hỏi lại trợ lý: “Là ai?”
“Chính là… là do phu nhân làm” “Phu nhân”? Là bà nội cô sao?
Bàn tay Du Ánh Tuyết run rẩy, cô đập mạnh vào tường. Chẳng lẽ chiếc xe gây ra tai nạn kia cũng chính là do..
“Chiếc xe kia có phải là do bà ta phái tới?”
“Người lái chiếc xe đó đã bỏ trốn rồi, hiện tại không thể nào tra ra có phải như vậy hay không.”
“Đúng thế, chắc chắn là bà ta. Nhiều năm trôi qua rồi, ngay cả lúc Vân Thanh bị giam trong tù bà ta cũng không ít lần tra tấn hành hạ Vân Thanh. Trên đời này không hề có việc gì mà bà ta không làm được.” Kiều Thanh Lương giữ vững quan điểm nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT