*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một cái bạt tai như trời giáng tát thẳng vào mặt ông ta.
m thanh vô cùng vang dội.
Đến người trợ lý ở bên cạnh cũng nghe thấy được, không khỏi rùng mình mà im thin thít. Nhìn thấy dáng vẻ giằng co của hai người bọn họ, anh ta thực sự không biết có nên xen vào hay không.
Kiều Thanh Lương vô cùng bất ngờ trước hành động của Lâm Vân Thanh. Trước mặt bao người, ông ta không tin bà ta lại dám đánh mình như vậy. Chính vì vậy mà Kiều Thanh Lương mới không kịp trở tay, ăn một cái bạt tai đau như trời giáng.
Khuôn mặt bị tát lệch sang một bên.
Ông ta còn chưa kịp định hình được chuyện gì vừa xảy ra thì đã nghe thấy giọng nói đay nghiến, hận thấu xương thầu tủy của Lâm Vân Thanh: “Đừng có nhắc đến chữ “yêu”! Ai cũng lưỡi dao: “Còn con trai của ông…”
Bà ta hít một hơi thật sâu: “Phiền ông quản con mình cho tốt vào, đừng để nó cứ quấn lấy Ánh Tuyết nhà chúng tôi!”
Du Ánh Tuyết nằm gục xuống mặt bàn đang dần dần tỉnh lại.
“Tỉnh rồi à?”
Kiều Quốc Thiên mở miệng hỏi. Anh ta ngồi đối diện cô, trên tay cầm một tập báo, hai chân bắt chéo, ung dung lật từng trang báo ra xem.
Du Ánh Tuyết chau mày, cô hít vào một hơi: “Mùi gì vậy? Sao lại khó ngửi như vậy chứ?”
Tất nhiên là mùi muối ngửi rồi.
Kiều Quốc Thiên giả vờ ngửi ngửi: “Có à? Sao tôi không ngửi thấy mùi gì hết?”
Đầu óc Du Ánh Tuyết vẫn còn choáng váng. Cô cố gắng ngồi thẳng dậy rồi xoa xoa lấy đầu của mình: “Vừa này xảy ra chuyện gì thế? Tại sao đầu cháu lại đau như vậy?”
“Không biết cháu bị làm sao, đột nhiên gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Hay là do cháu mệt quá có phải không?” Kiều Quốc Thiên ân cần hỏi han, làm ra vẻ quan tâm, lo lắng.
Đột nhiên ngủ thiếp đi?
Không lẽ là do mình có thai nên mới thèm ngủ như thế nhỉ? Nhưng mà, cũng không thể xảy ra tình trạng như vậy được!
Cô ngẩng đầu nhìn Kiều Quốc Thiên, ánh mắt dò xét chứa đầy tia nghi ngờ. Theo đó mà trong lòng không khỏi nảy sinh cảnh giác.
“Chú tư, chú… đã làm gì cháu phải không?”
“Cháu nói cái gì vậy?” Kiều Quốc Thiên không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
“Nếu không thì đang yên đang lành, tại sao cháu lại có thể ngủ mê man như vậy được?”.
“Vậy nên, ý cũng cháu là..” Kiều Quốc Thiên rời mắt khỏi tập báo, anh ta ngẩng đầu lên: “Cháu cho rằng vừa nãy chú thôi miên cháu, nên cháu mới mê man như vậy à?”
“Cháu không biết chú có thôi miên cháu hay không. Nhưng chắc chắn là…”
“Không xong rồi! Không xong rồi! Cậu Quốc Thiên, cô Ánh Tuyết, bên ngoài xảy ra chuyện rồi!” Lúc Du Ánh Tuyết đang muốn làm rõ mọi chuyện với Kiều Quốc Thiên thì trợ lý của Kiều Thanh Lương lại hớt ha hớt hải chạy vào xen ngang.
Kiều Quốc Thiên chau mày: “Có chuyện gì?”
Du Ánh Tuyết nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy một đám người đang vây quanh lấy Kiều Thanh Lương và mẹ của cô.
Hơn nữa, trên tay mỗi một người đều là máy ảnh tác nghiệp của đám nhà báo.
Đây là tình huống gì vậy? Du Ánh Tuyết nhíu mày, lo lắng cho tình trạng của mẹ mình. Cô nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT