Ngay từ khi chào đời, Hà Chí Ngôn đã nhận được muôn vàn yêu thương, dù là ở nhà hay là ở trụ sở, mọi người đều thích vây quanh bé, yêu chiều mà gọi 'bé con bé con' không chán miệng.
Được nuông chiều như vậy nhưng cô công chúa nhà họ Hà lại không sinh hư, điều này phần lớn là nhờ công của Giản Ngôn Chi. Mặc dù Giản Ngôn Chi cũng yêu thương chiều chuộng bé, nhưng vẫn có khuôn có phép.
Hôm nay, Giản Ngôn Chi trở về sau khi kết thúc công việc.
Vừa vào cửa đã thấy hai cha con đang làm ổ trong phòng khách xem phim hoạt hình, cô liếc nhìn màn hình, "Đã bảo không được cho con xem mấy phim hoạt hình có cảnh máu me rồi cơ mà, đồng chí Hà Uyên, sao anh lại xem cái này nữa vậy hả!"
Tầm mắt của Hà Uyên chuyển sang Giản Ngôn Chi, "Ngôn Ngôn, em về rồi à." Vừa nói vừa đứng dậy đi về phía cô, "Sao rồi, có mệt lắm không."
"Mẹ ơi mẹ mệt lắm rồi đúng hông, để con với ba đưa mẹ lên lầu nghỉ ngơi nha." Cô công chúa tám tuổi cười hì hì chạy đến ôm chân Giản Ngôn Chi.
Giản Ngôn Chi cau mày, "Này này này, hai cha con có nghe em nói không vậy hả, em nói cái phim hoạt hình này——"
"Em nói chí phải." Hà Uyên lấy tay che lấy mắt Hà Chí Ngôn một cách hết sức tự nhiên, "Con gái, nhắm mắt lại, không được xem nữa nhé."
Cô công chúa nhỏ cực kì hợp tác, thề thốt như thường lệ, "Vâng ạ, con hứa sau này con sẽ không xem nữa, nếu ba xem thì con sẽ đi làm bài tập ngay."
Hà Uyên với dáng vẻ 'trẻ nhỏ dễ dạy', "Ừ, ngoan lắm."
Giản Ngôn Chi, "............"
Ngày thứ hai sau khi Giản Ngôn Chi về nhà, người của trụ sở mời nhà cô đi ăn, lý do là để chào đón người đi rừng mới gia nhập DSG.
Rừng mới có tên là Phương Nhiên, mười chín tuổi, thư sinh đẹp trai, một người đeo cặp kính gọng bạc như cậu trông có vẻ không phù hợp lắm với một môi trường âm thanh hỗn loạn và thô thiển như DSG.
"Mẹ mẹ, mẹ thấy cái anh kia đẹp trai hông." Đang ăn cơm thì con gái ngồi cạnh đột nhiên kéo áo cô, nhỏ giọng nói.
Giản Ngôn Chi khựng lại, "Cũng biết nhìn đấy, đúng là đẹp trai thật."
Công chúa nhỏ hơi thẹn thùng, "Lúc nãy anh í cho con kẹo á, ngọt lắm luôn á mẹ."
Giản Ngôn Chi liếc mắt, "Ồ, ra là cho con kẹo rồi, thảo nào lại khen người ta như thế."
"Hông phải đâu, hai chuyện này khác nhau mà." Công chúa nhỏ nói, "Hồi trước con có nói với các bạn cùng lớp là DSG nhà mình là nơi sản sinh ra mấy anh đẹp trai, tụi bạn con không tin, lần này có anh Phương Nhiên rồi, cuối cùng cũng có thể khiến tụi nó tâm phục khẩu phục rồi hihi."
Giản Ngôn Chi nghĩ nghĩ, đúng là trong giới thể thao điện tử có tin đồn như vậy thật, nhưng mấy năm trở lại đây...khụ khụ, trong các thành viên quả thật là không có ai có ngoại hình xuất sắc như Hà Uyên hay Giản Bác Dịch.
"Con nít con nôi đừng có suốt ngày anh này đẹp anh kia xinh như thế." Giản Ngôn Chi tỏ vẻ nghiêm túc nói.
Lúc này, Hà Uyên nhìn hai mẹ con một cái, "Đang nói gì thế."
Hà Chí Ngôn lập tức dõng dạc nói, "Ba ơi! Mẹ nói anh Phương Nhiên đẹp trai quá! Rồi con nói, con đồng ý!"
Giản Ngôn Chi, "???"
Bàn cơm chợt xuất hiện một khoảng lặng, sau đó mọi người phá lên cười.
Hà Uyên hơi nghiêng người, ghé vào người Giản Ngôn Chi, "Hửm? Thật à?"
Giản Ngôn Chi, "Con gái anh vu khống em, dù đúng là em có nói rất đẹp trai...nhưng rõ ràng là con bé nó nói trước."
Hà Uyên, "Ồ, thế đẹp trai đến cỡ nào?"
Giản Ngôn Chi, "Thì đẹp quá trời quá đất luôn á, sao hả, có phải anh đang có cảm giác có người kế thừa rồi đúng hông."
Hà Uyên lườm cô, bàn tay để dưới bàn nhéo một cái lên đùi cô, "Anh thấy chả có gì đặc sắc cả, mắt thẩm mỹ của em với con không ổn cho lắm."
Giản Ngôn Chi, "Có mà mắt thầm mỹ của anh không ổn thì có? Thế này mà còn không đẹp á."
Hà Uyên nhìn cô, cười nhạt.
Giản Ngôn Chi từ từ xử lý được thông tin, trước nụ cười hơi đáng sợ của anh, cô hắng giọng, "À thì, thật ra á, em thấy chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi, kém xa anh luôn."
Lên tám tuổi, Hà Chí Ngôn đã hiểu được game rồi, hơn nữa do sống trong môi trường toàn game với game nên cô bé chơi game cũng không hề tệ một chút nào.
Nhưng vì lo cho thị lực và học hành của cô, Hà Uyên và Giản Ngôn Chi đều không cho bé ngồi chơi máy tính quá lâu.
Nhưng Hà Chí Ngôn ấy mà, ở nhà không được chơi thì khi được nghỉ, bé sẽ lén chuồn sang trụ sở, dù sao ở bên này có nhiều máy tính mà người có thể chơi cùng bé cũng nhiều nữa.
Ngoài ra, từ sau khi Phương Nhiên đến trụ sở, tần suất chạy sang trụ sở của Hà Chí Ngôn Cũng cao hơn hẳn.
"Đại Miêu." Hà Chí Ngôn vừa vào đã gọi tên đường trên hiện tại của DSG.
Đại Miêu thấy cô bé đến chơi, vội vàng tiến ra đón, "Dồi ôi, công chúa nhỏ của bọn anh đến rồi đấy à, hôm nay hông phải đi học hả?"
"Hôm nay là cuối tuần mà." Hà Chí Ngôn nhìn ra sau lưng anh, "Ơ, anh Phương Nhiên đâu rồi ạ?"
"Lại tìm Phương Nhiên, thế bọn anh bị cho ra rìa hết rồi à."
Hà Chí Ngôn cười hì hì, giọng ngọt như mía lùi, "Lần sau em sẽ mang kẹo cho anh mà, giờ anh nói cho em biết anh Phương Nhiên đi đâu rồi đi nha nha nha."
Đại Miêu bẹo má bé, "Hôm nay đội của bạn cậu ấy có lịch đấu nên cậu ấy đi xem rồi."
"Hả? Đi từ lúc nào thế anh?"
"Vừa mới đi tức thì."
"Ồ!" Hà Chí Ngôn nói xong thì chạy ra ngoài.
"Này em đi đâu đấy?"
"Em đi tìm bác." Chạy được vài bước lại vòng về, "À đúng rồi, anh Phương Nhiên ngồi ở chỗ nào thế ạ."
Đại Miêu, "Em hỏi cái này làm gì."
"Anh nói đi mà, ở đâu thế?"
Đại Miêu không cầm lòng được trước màn nhõng nhẽo của cô bé, gửi tin nhắn hỏi Phương Nhiên sau đó nói vị trí cho Hà Chí Ngôn.
Hà Chí Ngôn nghe xong thì chạy đi mất.
Hôm nay Hà Uyên đến công ty, Giản Ngôn Chi ở nhà nghỉ ngơi.
Một lúc sau thì có tiếng chuông cửa.
"Để con ra mở cửa!" Hà Chí Ngôn rất hăng hái.
Giản Ngôn Chi, "Nhìn xem là ai trước đã."
"Không cần nhìn đâu! Là bác đó."
Hà Chí Ngôn mở cửa, quả nhiên, bên ngoài cửa là một người đàn ông cao gầy tuấn tú.
"Bác, bác đến nhanh ghê á!"
Giản Bác Dịch cúi người bế cô bé lên, "Cục vàng của nhà chúng ta triệu hồi thì làm sao mà không nhanh cho được."
Hà Chí Ngôn bị chọc cười vui vẻ, Giản Ngôn Chi nhìn hai người một cái, "Hai người làm gì đấy?"
"Mẹ, hôm nay con muốn đi chơi với bác."
"Hà Chí Ngôn, ngày mai con còn phải đi học đấy."
"Con biết ạ."
"Làm xong bài tập chưa."
Hà Chí Ngôn, "......"
Giản Bác Dịch thấy vậy thì vội nói, "Trẻ con thì lấy đâu ra lắm bài tập thế, tối nay ăn cơm xong anh sẽ đưa con bé về."
Giản Ngôn Chi lườm anh, "Anh cứ chiều nó mãi thôi."
Giản Bác Dịch, "Không chiều nó thì chiều ai, ê Ngôn Ngôn, cứ quyết định thế nhé, bọn anh đi đây."
"Này..."
Hà Chí Ngôn, "Bái bai mẹ!"
"Rầm!"
Cửa bị đóng lại, có muốn ngăn cũng không được.
Giản Ngôn Chi bất lực lắc đầu, Giản Bác Dịch đúng là chiều con bé đến mức không có giới hạn nữa rồi.
Giản Bác Dịch lái xe đến nơi diễn ra trận đấu LOL hôm nay.
"Bình thường đưa cháu đến xem cháu toàn chọn mấy trận có DSG, sao hôm nay lại đòi đi xem trận của đội khác thế." Vào thang máy, Giản Bác Dịch hỏi.
"Chuyện này...ba cháu bảo, phải thường xuyên học hỏi người khác thì mới tiến bộ nhiều hơn được!"
Giản Bác Dịch cười, "Cái đấy thì đúng."
Hai bác cháu qua chỗ soát vé rồi đi vào trong, tầm giờ này thì trận đấu cũng sắp bắt đầu rồi.
Giản Bác Dịch dẫn Hà Chí Ngôn đi đến vị trí chỗ ngồi mà anh nhờ nhân viên hậu trường giữ hộ, vừa định ngồi xuống thì nghe thấy cô bé bên cạnh hớn hở nói, "anh Phương Nhiên!"
Giản Bác Dịch khựng lại, nhìn sang chỗ bên cạnh, "Ơ? Phương Nhiên?"
Phương Nhiên nhận ra Giản Bác Dịch, đứng dậy chào hỏi anh, "anh chín."
"Cậu cũng ở đây à."
"Ừ, anh cũng đến xem trận này ạ."
Giản Bác Dịch xua tay, "Con bé này nằng nặc đòi đến xem cho bằng được."
Giờ Phương Nhiên mới nhìn sang Hà Chí Ngôn, đưa tay xoa đầu cô bé, nói, "À, hèn gì."
Giản Bác Dịch, "Ngồi xuống đi đã."
Ba người ngồi cùng một hàng ghế.
Lúc này, trận đấu cũng đã bắt đầu, Hà Chí Ngôn vừa xem vừa tìm cơ hội gợi chuyện để nói với Phương Nhiên. Thế nên sau một lúc lâu, Giản Bác Dịch cũng phát hiện ra điều bất thường rồi.
"Bác bảo này, công chúa nhỏ, hôm nay cháu xem không được tập trung đâu đấy nhé." Giản Bác Dịch cười nói.
Hà Chí Ngôn vội vàng làm động tác 'suỵt' với anh, "Cháu đang tập trung lắm á."
"Tập trung nhìn Phương Nhiên chứ gì?"
"............"
"Bảo sao cháu lại nhất quyết phải ngồi chỗ này cho bằng được, ra là vì người ấy ngồi ở đây." Giản Bác Dịch nhỏ giọng chọc ghẹo cô nhóc ngồi cạnh, "Thì ra công chúa nhỏ nhà chúng ta đã biết yêu rồi đấy."
Hà Chí Ngôn bịt miệng Giản Bác Dịch, "Bác kì quá à, hông cho bác nói nữa."
Giản Bác Dịch vội vàng giơ tay đầu hàng, "Rồi, bác biết rồi."
Hà Chí Ngôn lườm anh một cái, thả tay ra, tiếp tục theo dõi trận đấu.
Giản Bác Dịch lắc đầu, Hà Uyên mà biết chuyện này thì không xé anh ra mới là lạ, dám dẫn con gái của anh ấy đi ngắm trai.
Trận đấu bước vào giai đoạn kịch tính nhất, sau một trận giao tranh, đội của bạn Phương Nhiên giành được thắng lợi. Hà Chí Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng được sự vui vẻ của Phương Nhiên.
"Anh Phương Nhiên, sau này DSG của chúng ta rất có khả năng sẽ đấu với bạn của anh đó, đến lúc đó anh sẽ làm sao."
Phương Nhiên không ngờ cô bé bên cạnh lại đột nhiên hỏi câu này, cậu cười, nói, "Dốc hết sức mới là sự tôn trọng lớn nhất."
Hà Chí Ngôn gật đầu nửa hiểu nửa không, "Vậy sau này anh phải cố gắng lên đấy nhé, em nhất định sẽ đến xem tất cả các trận anh thi đấu, ừm...nếu ba em cho em đến."
Phương Nhiên bật cười, cô bé này đúng là rất đáng yêu, khiến ai nhìn vào cũng thấy mềm lòng.
"Được, anh sẽ cố gắng."
Trận đấu kết thúc, hiện trường cũng high tung nóc.
Lúc này, ống kính lia về phía khán giả, cuối cùng...dừng lại ở chỗ Hà Chí Ngôn.
Hà Chí Ngôn ngồi giữa lọt vào ống kính, Phương Nhiên và Giản Bác Dịch ngồi hai bên cũng xuất hiện trên màn hình lớn.
Đây là truyền thống của LOL, mỗi lần thi đấu đều sẽ có người bị ống kính máy quay cho lên hình. Hà Chi Ngôn nhớ lại, bé từng rất nhiều lần nhìn thấy người bị quay trúng hôn nhau.
Hai mắt cô bé sáng lên, quyết định bắt chước. Thế là bé gọi một tiếng, "anh Phương Nhiên."
"Hả?"
Trên màn hình, mọi người nhìn thấy chàng trai ngồi bên trái nghiêng đầu về phía cô bé ngồi ở giữa, sau đó chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người đã diễn ra, cô bé đột nhiên ôm lấy cổ của chàng trai, sáp tới hôn một cái thật mạnh lên má anh.
"Á!!!!!" nhà thi đấu bùng nổ tiếng hò hét, kế đó là một tràng cười rộ lên.
Sau đó, đoạn video hết sức đáng yêu này được lan truyền trên mạng.
Mọi người nhận ra chàng trai bị cô bé kia cưỡng hôn là Phương Nhiên, người đi rừng mới của DSG, còn người đàn ông đẹp trai ngồi bên phải cô bé chính là cựu hỗ trợ của DSG, Giản Bác Dịch.
Thế là ai cũng đoán già đoán non xem cô bé ấy rốt cuộc là ai.
"Ê mà có ai thấy cô bé ấy trông quen quen không?"
"Đáng yêu chịu hong nổi luôn á!!"
"Ha ha ha ha ha Phương Nhiên đơ mặt: bị một bé gái cưỡng hôn thiệt luôn đó hả?"
"Anh chín mất tăm mất tích bao lâu cũng xuất hiện luôn! Nghe nói là anh ấy dẫn bé đó vào á!"
"Cô bé đó trông khá giống Giản Ngôn Chi...ừm, tự hiểu đi nhóe."
"ĐỆT! Cô con gái rượu mà Uyên thần và Giản Ngôn Chi giấu nhẹm bao lâu nay đó hả?"
"Uyên thần khóc ngất trong nhà vệ sinh, con gái bảo bối giấu kĩ bao nhiêu năm giờ tự lộ mặt luôn rồi."
......
Sau đó, Hà Uyên giải quyết xong công việc, rốt cuộc cũng đọc được tin này, anh đen mặt trở về nhà.
"Hà Chí Ngôn!" vừa vào cửa thì thấy cô con gái mà mình và vợ tốn công tốn sức che giấu với truyền thông đang ngồi trên sô-pha, Hà Uyên tiến đến xách bé dậy, "Giờ con giỏi quá rồi nhỉ? Mới có bây lớn đã dám đi hôn trai rồi đấy hả."
Hà Chí Ngôn tủi thân, vội nói, "Mẹ bảo là thích ai thì phải dũng cảm theo đuổi."
Giản Ngôn Chi ngồi cạnh lại trúng đạn lần nữa, "Mẹ???"
Hà Chí Ngôn, "Con thích anh Phương Nhiên, hôn một cái thì có sao đâu. Con còn thích cả ba nữa nè."
"Chụt!" nói xong, Hà Chí Ngôn kiễng chân lên hôn anh một cái.
Hà Uyên hơi bất lực trước cô con gái của mình, nhưng để duy trì vẻ nghiêm túc nên vẫn tỏ vẻ lạnh mặt như cũ.
Nếu Hà Uyên mà giận lên thật thì Hà Chí Ngôn cũng phải sợ, thấy sắc mặt Hà Uyên mãi vẫn không khá lên, vội vàng kéo Giản Ngôn chi, "Mẹ, mẹ nói đi."
Giản Ngôn Chi hắng giọng, "Đúng là mẹ có nói thích thì phải dũng cảm theo đuổi, nhưng ý mẹ là sau khi lớn lên, còn con mới tí tuổi đầu thôi mà? Con gái, mẹ bảo này, sau này con không được làm như thế nữa."
Hà Chí Ngôn "ò" một tiếng, "Vâng vâng."
Giản Ngôn Chi, "Con mau xin lỗi ba đi."
Hà Chí Ngôn ngoan ngoãn nghe theo, "Ba ơi con xin lỗi, con không dám nữa đâu."
Hà Uyên hừ lạnh.
Giản Ngôn Chi đứng dậy kéo tay Hà Uyên, "Thôi mà, con đã biết sai rồi, chồng yêu à, đừng giận nữa mà."
Hà Chí Ngôn cười hì hì, học theo, "Ba yêu à, đừng giận nữa mà."
Hà Uyên liếc nhìn hai người một cái, khóe miệng cuối cùng vẫn nhuốm ý cười, "Hai mẹ con thật là..."
===Dải phân cách===
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện đến đây là hết rồi bà coan êi, từ đây về sau, Uyên thần và Ngôn Ngôn của chúng ta cứ vậy mà sống bên nhau hạnh phúc đến cuối đời thôi~
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!!!!
---Ree có lời muốn nói:
Dị là sau bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu thăng trầm, bộ truyện này cũng đã hoàn tất rồi yayyyyy
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tớ trong suốt thời gian qua!!
Hoàn thiện bộ truyện này rồi, tớ sẽ chuyển sang bộ Quỷ Vương Bất Tử, nếu có thêm dự định mới (ví dụ như dịch song song 1 bộ nữa) tớ sẽ thông báo trên group fb và tường nhà Wattpad nhé!
Một lần nữa xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn iuuuuuuu!
4/7/2021