Năm thứ tư sau khi tốt nghiệp, Giản Ngôn Chi công bố tin mình và Hà Uyên sắp kết hôn lên Weibo. Ngày hôm đó, toàn bộ giới giải trí đều xôn xao bàn tán, rất nhiều ngôi sao đăng Weibo chúc mừng.
Trong thế giới của người bình thường, kết hôn ở tuổi 26 là không quá sớm cũng không quá muộn, nhưng ở giới giải trí thì lập gia đình ở độ tuổi này là quá sớm, cộng đồng mạng gửi lời chúc nhưng cũng xen lẫn một chút nghi ngờ, kết hôn sớm thế này liệu tương lai có hối hận không.
Đối với vấn đề này, phần lớn fan thể thao điện tử đều đứng ra phản bác, đối tượng kết hôn của Giản Ngôn Chi nếu là người khác thì tỉ lệ li hôn có thể sẽ là 50%, nhưng nếu đó là Hà Uyên ấy à, hai người có cùng sở thích, cùng tần số, ở cạnh nhau có thể trò chuyện quên cả thời gian... Quan trọng hơn là, đã bị Uyên thần câu được rồi thì dễ gì mà thoát được.
Sau đó thực tế chứng minh, fan thể thao điện tử là những người hiểu rõ Hà Uyên và Giản Ngôn Chi hơn.
Năm thứ hai sau khi kết hôn, Giản Ngôn Chi có thai.
Trong giai đoạn thai nghén, Giản Ngôn Chi khá khó ở, hễ một chút là lại làm khó làm dễ, Giản Bác Dịch nói, cái này gọi là "được chiều rồi làm tới".
Thai phụ này ỷ vào việc mình được một số người nuông chiều nên coi trời bằng vung.
Mang thai đến tháng thứ năm, bụng của Giản Ngôn Chi đã có sự thay đổi rõ ràng. Hôm nay, Lục Tuyết đến dẫn cô ra ngoài tản bộ.
Sau khi hai người kết hôn, Hà Uyên mua một căn trong khu biệt thự của trụ sở DSG để làm nhà tân hôn. Lúc này, Giản Ngôn Chi và Lục tuyết đang đi dạo trên con đường nhỏ gần đấy, đi mãi đi mãi, đi đến trụ sở DSG.
Sau bao nhiêu đó năm, trụ sở đã được mở rộng hơn rồi, căn biệt thự bên cạnh giờ cũng thuộc sở hữu của DSG.
"Chị Ngôn Chi." Một cậu thanh niên mặc đồng phục thi đấu đứng ở cửa vẫy tay với cô, nhờ Hà Uyên nên Giản Ngôn Chi rất thân với người của trụ sở, cô thường xuyên gửi thức ăn sang cho họ.
"Đại Miêu." Giản Ngôn Chi đi về phía cậu thanh niên đó, "Hôm nay không có lịch tập hả?"
"Dạ không, chị có muốn vào trong ngồi một lát không."
Giản Ngôn Chi đi bộ một lúc nên giờ cũng thấy hơi mệt, "Được đó."
Giản Ngôn Chi vào trụ sở rồi chào hỏi mọi người, người ở đây nhìn thấy cô thì đều rất vui vẻ, đủ thứ trái cây rồi đồ ăn vặt đều bày hết trước mặt cô.
"Các cậu thôi đi mà, chị no lắm rồi."
"Nhưng cũng không thể qua loa được, bọn em còn đang chờ cậu quý tử của lão đại ra đời mà."
Giản Ngôn Chi cười, "Sao cậu biết là con trai?"
"Là con trai thì có thể chơi game cùng với bọn em chứ sao."
"Chơi chơi chơi, suốt ngày chỉ biết có chơi, tôi cá là con gái, con gái tốt hơn nhiều, mũm mĩm đáng yêu, nghĩ thôi đã thấy cưng rồi."
"Đúng đó đúng đó, tôi tin lão đại cũng thích con gái hơn."
"Trai gái gì cũng được hết, với lại, chẳng lẽ con gái không thể chơi game được à, cậu nhìn chị Ngôn Chi đi, chẳng phải chị ấy chơi rất được đó sao."
Giản Ngôn Chi thấy mọi người nói chuyện xôm như vậy bèn nói, "Ê, hay là mình làm một ván đi? Lâu lắm rồi chị chưa được chơi."
Câu nói này của cô được rất nhiều người hưởng ứng, thế là tập hợp được đủ năm người lập thành đội.
Giản Ngôn Chi tập trung chơi game, điện thoại thì để chế độ im lặng nên cô không biết có người liên tục gọi điện tìm mình.
Mãi cho đến khi đánh xong một ván, nghe thấy một giọng nói âm trầm vang lên ở sau lưng, "Giản Ngôn Chi."
"Hả?"
Đáp xong mới thấy có gì đó không đúng, Giản Ngôn Chi vừa quay đầu lại thì thấy Hà Uyên đang đen mặt đứng đó, "A...anh về rồi à."
"Em làm gì ở đây vậy hả."
"Em, em qua đây bà tám xíu."
"Tám tám tám rồi tiện thể làm luôn vài ván game đúng không."
"Oan quá!" Giản Ngôn Chi bĩu môi, "Mới được một ván thì anh đến mất tiêu rồi còn đâu, không tin anh hỏi mấy đứa nó xem."
"Đúng đúng đúng, lão đại, đúng là mới một ván thôi."
"Vâng vâng, em làm chứng!"
Hà Uyên, "Thôi ngay."
Vừa nói anh vừa kéo lấy cô, "Mệt chưa, về nhà thôi."
Giản Ngôn Chi quyến luyến đứng dậy, "Đâu yếu ớt đến mức đó, em mới ngồi có tí thôi mà."
"Bức xạ không tốt cho con."
Giản Ngôn Chi hất tay anh ra, trừng mắt nhìn anh, "Lượng bức xạ điện từ của máy tính an toàn với thai phụ, trước và sau khi mang thai thường xuyên sử dụng máy tính không ảnh hưởng đến thai nhi, với lại em mới chơi có một ván thôi!"
Ai cũng nghe ra được giọng điệu của Giản Ngôn Chi không được tốt, mọi người nhìn Hà Uyên, không dám hó hé gì.
Tất cả đều biết tính của Hà Uyên, trước mặt anh, họ không dám nói một chữ 'không'.
"Rồi rồi rồi, là anh sai." Mọi người không ngờ Hà Uyên không những không lạnh mặt, mà còn nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Anh nhéo nhẹ gò má mịn màng của cô, nói, "Tại anh hiểu biết nông cạn, nhưng mà em ngồi lâu như thế chắc cũng mệt rồi đúng không, mình về nhà nhé?"
Giản Ngôn Chi ngước mắt lên nhìn anh một cái, chẳng nói chẳng rằng, đi vòng qua anh về phía cửa.
Hà Uyên cun cút đi theo.
Mọi người đứng đằng sau, "Dáng vẻ này của lão đại...ừm, đáng để 'ngâm cứu' à nha."
Lục Tuyết, "Quen đi là được, giờ ở nhà chị tôi như bà hoàng ấy."
"Nghe nói phụ nữ có thai rất khó chiều, còn hay suy nghĩ linh tinh nữa."
"Vậy lão đại ở nhà có bị hành không ta?"
Lục Tuyết cười với vẻ sâu xa, "Có khi bị hành nhưng lại vui thầm trong bụng đấy."
"???"
Người bị Lục Tuyết tung tin đồn là có dòng máu M* là Hà Uyên giờ đang dắt tay Giản Ngôn Chi đi về nhà.
*Máu M: chỉ những người thích bị hành hạ.
Vừa vào nhà đã thấy vành mắt cô gái bên cạnh đỏ ửng lên, tim Hà Uyên thắt lại, "Em sao thế."
Giản Ngôn Chi tủi thân nói, "Có phải anh thấy con quan trọng hơn em đúng không."
Hà Uyên ngớ ra, "Tất nhiên là em quan trọng nhất rồi."
"Nói dối," Giản Ngôn Chi đỏ mắt đi vào phòng khách, "Con sắp ra đời rồi, em sắp không còn là số một trong lòng anh nữa rồi!"
Hà Uyên ngồi xuống cạnh cô, mặc kệ cô giãy dụa vẫn ôm chặt lấy cô vào lòng, "Ai nói vị trí của em sẽ bị hạ xuống chứ."
"Trên Weibo toàn nói vậy đó thôi."
Hà Uyên, "...Em bớt xem mấy cái đó lại đi."
"Em thấy họ nói có lý lắm chứ bộ."
"Đó là thiểu số." Hà Uyên nói, "Tóm lại anh không như thế."
"Tốt nhất nên là vậy." Giản Ngôn Chi làm ổ trong lòng anh, đùa nghịch chiếc cúc áo trước ngực anh.
Hà Uyên thấy cô im lặng bèn chuyển chủ đề, "Có muốn ăn gì không."
Giản Ngôn Chi nghĩ nghĩ, "Nho?"
Không biết vì sao trong thời kì mang thai thứ mà cô thèm nhất chính là nho.
Hà Uyên, "Để anh đi lấy."
"Trong nhà hình như hết nho rồi."
Hà Uyên xoa đầu cô, "Vậy em ngồi ở đây, giờ anh đi mua."
Cơn hờn dỗi của thai phụ đến nhanh đi cũng nhanh, Giản Ngôn Chi thấy anh đứng dậy chuẩn bị đi mua đồ ăn cho mình thì cười toe toét, cô kéo lấy gấu áo của anh, "Sao anh lại tốt đến vậy chứ."
Hà Uyên nhướng mày, giọng đùa giỡn, "bà xã đại nhân đã ra lệnh thì sao anh có thể không lập tức hành động được?"
Giản Ngôn Chi rút tay về, ngồi khoanh chân ra vẻ hống hách, "Ừ...có lý, vậy bé Uyên đi sớm về sớm nhá."
Hà Uyên cốc nhẹ một cái lên trán cô, cười, nói, "Xem em vênh váo kìa."
**
Giản Ngôn Chi chọn sinh mổ, vì cô sợ đau.
Ngày lâm bồn, thành viên hai nhà Giản, Hà đều có mặt đông đủ.
Lúc Giản Ngôn Chi vào phòng phẫu thuật, Hà Uyên ngồi ở ngoài chờ, cạnh anh là Giản Bác Dịch.
Giản Bác Dịch rất căng thẳng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện chỉ một lát nữa thôi mình sẽ lên chức bác thì một chút hớn hở lại nhen lên trong lòng.
"Lão đại, sắc mặt anh không được tốt lắm." Giản Bác Dịch nhìn sang Hà Uyên.
Hà Uyên liếc nhìn anh một cách khá máy móc, tự dưng lại nói, "Cậu có biết sinh mổ là như thế nào không."
Giản Bác Dịch lắc đầu, "Sao em biết được, em đã sinh mổ bao giờ đâu."
Hà Uyên, "Anh biết."
"Hả?"
"Có xem mấy video," nói xong, Hà Uyên căng thẳng một cách lạ thường, "Đầu tiên phải rạch bụng, mở khoang bụng ra, sau đó tiếp tục rạch xuống dưới, rạch đến——"
"Từ từ từ từ." Giản Bác Dịch cắt ngang, "Anh xem mấy cái đó làm cái gì?"
Hà Uyên cau mày, "Trông đau lắm."
Giản Bác Dịch, "......"
"Cậu nghĩ, liệu cô ấy có khóc nhè trong đấy không?"
"Anh hai à...nó được gây mê rồi."
"Ồ."
"Sao tự dưng anh lại đi xem mấy cái đó làm gì, khiếp chết đi được."
"Cô ấy nói sinh thường đau lắm, anh cũng nghĩ thế. Cô ấy bảo muốn sinh mổ nên anh đi xem thử xem thế nào, lúc trước anh không dám nói cho cô ấy biết, thật ra sinh mổ cũng rất đáng sợ."
Giản Bác Dịch, "......"
"Sau này không sinh nữa."
"......"
Rất nhanh, mọi người ở ngoài đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Giản Ngôn Chi vẫn còn đang được khâu miệng vết mổ, đứa bé được đưa ra ngoài trước để gặp mọi người.
Tất cả đều kéo đến nhìn đứa bé, ai cũng cười đầy vui mừng.
Giản Bác Dịch quay lại nhìn Hà Uyên vẫn đang ngồi bất động, "Sao anh còn ngồi đó! Qua đây xem này! Là con gái đó!"
Hai mắt Hà Uyên sáng lên, nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ.
Giản Bác Dịch khó hiểu, "Anh sao thế, đơ rồi à?"
Hà Uyên, "Anh muốn thăm cô ấy trước."
Giản Bác Dịch, "Nó chưa ra đâu."
"Anh sợ cô ấy buồn."
"Hả?" Giản Bác Dịch chả hiểu mô tê gì sất.
Hà Uyên không đáp, nhưng anh nhớ lúc trước Giản Ngôn Chi xem mấy cái video trên Weibo xong thì nói với anh, đàn ông lúc nào cũng nhìn con trước chứ không bao giờ nhìn vợ trước.
Cô nói những lời đó với vẻ đầy tủi thân, cứ như nhìn thấy trước được tương lai bị cho ra rìa của mình vậy.
Dù bị dáng vẻ ngây thơ đó của cô chọc cười, nhưng giờ nghĩ lại, những gì cô nói cũng có phần đúng.
Đứa bé sắp được y tá bế đi, Giản Bác Dịch nói, "Không nhìn thật à."
Sắc mặt Hà Uyên vẫn căng thẳng như cũ, "Cậu trông giúp anh, lát anh xem sau."
Giản Bác Dich, "Ờ."
Sau đó, Giản Ngôn Chi cuối cùng cũng được đẩy vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Hà Uyên ngồi cạnh cô, anh nhìn cô cứ như đang nhìn một cô búp bê mong manh dễ vỡ vậy, "Có đau không? Ngôn Ngôn, có chỗ nào khó chịu không em?"
Giản Ngôn Chi nhìn anh, "Con đâu anh?"
"Con bé sẽ được bế vào đây ngay thôi."
"Khi nãy ở phòng phẫu thuật bác sĩ có cho em nhìn rồi," Giản Ngôn Chi chu môi, nói, "A Uyên, làm sao đây, hình như...có hơi xấu."
Hà Uyên, "Vậy hả..."
Giản Ngôn Chi, "Ừ, anh chưa nhìn con hả."
Hà Uyên, "Vẫn chưa."
Giản Ngôn Chi mặt đầy nghi hoặc, "Sao anh không nhìn, chẳng phải con được đưa ra ngoài trước em sao."
"Anh lo cho em, muốn xác nhận em không sao trước đã rồi mới đi nhìn con," Hà Uyên nói, "Không vội, có Giản Bác Dịch ở đấy rồi."
Giản Ngôn Chi ngơ người, đang định nói gì đó thì nghe thấy có tiếng người ngoài cửa.
Cả nhà đi vào phòng bệnh, Quan Mẫn bế bé con đi đến bên giường, "Ngôn Ngôn, con vẫn ổn chứ."
"Con không sao, mẹ, em đưa bé cho A Uyên bế đi, không ngờ anh ấy còn chưa nhìn mặt con bé luôn á?!"
"Thì tại nó muốn chờ con ra chứ sao." Quan Mẫn cười, đặt em bé vào lòng Hà Uyên.
Còn Hà Uyên thì ngay khi tiếp xúc với cô công chúa nhỏ, cả người anh lập tức cứng đờ không động đậy nổi.
"Không quấy khóc gì luôn, ngoan quá." Giản Ngôn Chi cong khóe miệng.
Hà Uyên cau mày, phản ứng hơi đình trệ trước sinh linh bé nhỏ trong lòng mình.
Sao lại nhỏ bé thế này?
Đây chính là con của mình và Ngôn Ngôn?
Rốt cuộc thì anh và cô đã làm bố làm mẹ rồi?
"Anh sao thế, anh có thể nói chuyện với con mà."
Hà Uyên đơ ra một chốc rồi mới phản ứng lại được, "Anh nên nói gì bây giờ?"
Giản Ngôn Chi không nhịn được cười, "Bố ngốc quá đúng không con."
Cả phòng bệnh phá lên cười, có lẽ là vì hiếm lắm mới thấy được dáng vẻ ngơ ngẩn này của Hà Uyên.
Nhưng Hà Uyên lại chẳng hề bận tâm đến mọi người xung quanh, anh đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt bé xíu trong lòng mình, "Ngôn Ngôn, con bé có nét giống em đấy."
Giản Ngôn Chi lập tức phản bác, "Đâu có, giống anh hơn á."
"Anh thấy giống em hơn."
"Rõ ràng là giống anh hơn!"
"Em nhìn đôi mắt của con này..."
"Anh nhìn cái miệng của con đi!"
......
Cặp vợ chồng trẻ vì chuyện con giống ai hơn mà tranh cãi cả một buổi trời.
Mọi người xung quanh nghe mà ong cả đầu.
Tân Trinh Vận, "Con bé đang còn nhỏ xíu, làm gì đã nhìn ra được là giống ai?"
Giản Bác Dịch, "Bác đừng để ý đến hai người đó làm gì, tại thấy con bé xấu quá nên muốn đùn đẩy trách nhiệm đấy."
"............"
Sau đó của sau đó, cô bé vừa ra đời đã bị bố mẹ ngấm ngầm vòng vo chê xấu đã lớn lên rồi.
Thế là cuộc sống hàng ngày của Hà Uyên và Giản Ngôn Chi lại thành...
Giản Ngôn Chi, "Con gái giống em ghê á, ai gặp cũng thích."
Hà Uyên, "Con bé giống anh hơn, ai cũng nói vậy hết."
"Làm gì có! Anh nhìn mắt với mũi của con đi, y hệt em có khác miếng nào đâu."
"Vậy sao, nhưng cảm giác tổng thể thì con bé y như anh hồi còn nhỏ vậy."
"Này! Anh là đàn ông đó, cảm giác tổng thể mà giống anh thì hay lắm đấy."
"Hay chứ, đẹp khỏi chê luôn."
......