Giản Ngôn Chi giữ lấy vành mũ, lén la lén lút, sợ có người bất ngờ đi ngang qua nhìn thấy Hà Uyên và cô ở riêng với nhau.

"Ớ!"

Hà Uyên đột nhiên mở cửa của một căn phòng ra, đi vào rồi kéo cô theo.

Anh ôm lấy eo cô, ấn cô lên cửa, Giản Ngôn Chi ngơ ngác, bỗng có cảm giác như mình đã quay lại cái đêm anh đưa cô về khách sạn, khi ấy anh cũng làm như vậy, sau đó...hôn cô.

Giản Ngôn Chi chớp mắt, bắt đầu căng thẳng, "à ờm, ở đây có camera không anh."

Hà Uyên cúi mắt xuống nhìn cô, "em nói xem."

Giản Ngôn Chi suy nghĩ một chốc, "chắc là không có đâu, đây là phòng chờ hả?"

Hà Uyên "ừ" một tiếng rồi nói, "sợ bị quay được à?"

"Sợ chứ."

Hà Uyên không lên tiếng.

Giản Ngôn Chi nói, "Anh biết chuyện của AK đội LE rồi đúng không, anh nói xem có đáng sợ không cơ chứ, người ta giờ đã rơi xuống tuyến hai rồi đấy, vị trí của anh ta đã bị người dự bị lên thay thế rồi."

Hà Uyên, "Chuyện đó thì có liên quan gì?"

Giản Ngôn Chi trợn mắt, chống tay lên ngực anh, "Tất nhiên là có liên quan rồi, giờ trên mạng đang chửi anh ta yêu vào rồi xuống phong độ, hại LE thua hết trận này đến trận khác... fan của anh còn nhiều hơn của AK gấp mấy lần, em không muốn nhìn thấy anh rơi vào tình cảnh tương tự đâu."

Dứt lời, một tiếng cười nhẹ phát ra từ phía trên đỉnh đầu.

Giản Ngôn Chi, "Anh cười cái gì."

"Người khác yêu vào xuống phong độ, em nghĩ anh cũng sẽ như thế sao?"

Giản Ngôn Chi, "Ý em không phải là anh sẽ xuống phong độ..."

"Cậu ta có bạn gái thì hôm nào cũng khuya muộn mới về, còn anh có bạn gái thì cả tháng không gặp được lần nào."

"......"

"Người ta được hiện thực hóa tin đồn yêu đương với fan, còn anh thì chưa."

".........."

"Em nói xem, anh có gì cho người khác chửi."

Giản Ngôn Chi co giật khóe miệng, không còn fuck gì để nói.

Hà Uyên, "Nói, đến đây xem sao lại không cho anh biết, mấy hôm trước còn bảo phải thi cuối kì bận muốn chết cơ mà?"

"Hôm qua là xong rồi, nhớ là hôm nay anh có lịch đấu nên không muốn làm phiền anh." Giản Ngôn Chi ngại ngùng, "thật ra em cũng không định đến đâu, mà mẹ anh nói là bác ấy có vé, bảo em đi cùng cho vui nên em mới đến đây."

"Chỉ thế thôi à?"

Giản Ngôn Chi, "Nếu không...thì còn thế nào nữa."

Hà Uyên gõ đầu cô, cười nhạo, "em là hồ ly mà sao chẳng có tí gì là giống hồ ly cả thế."

Giản Ngôn Chi đơ ra, nghiêng đầu nhìn anh, "hả, thế anh nói xem thế nào mới giống hồ ly."

Hà Uyên im lặng nhìn cô, mãi rồi mới nói, "thôi, con nít như em cũng không hợp."

Giản Ngôn Chi nhướng mày, một giây sau, cô kiễng chân lên hôn một cái vào khóe miệng anh, "thế này hả?"

"......"

Người trước mặt cứng đờ trong nháy mắt, Giản Ngôn Chi đắc chí, "ai nói em là con nít hả." nói xong còn cố ý liếm lên cánh môi anh.

Liếm xong định chuồn thì bị Hà Uyên kéo lại, cúi đầu hôn sâu.

Gian phòng nghỉ bé nhỏ không có ai vào, trong phòng là một nam một nữ áp sát vào nhau, lặng yên không tiếng động, trúc trắc mà cuồng nhiệt.

Giản Ngôn Chi bị anh hôn đến mức đầu óc như bị sương mù giăng kín, muốn trốn nhưng ai kia lại không tha cho cô.

Mãi rồi anh cũng rủ lòng thương mà kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra một chút, Giản Ngôn Chi mặt mũi đỏ bừng, "ra ngoài thôi, chắc họ đang tìm anh đấy."

Hà Uyên cũng biết rõ đây không phải là nơi thích hợp để ở riêng với cô, chỉ là không được gặp cô trong một thời gian dài như vậy, nên vừa nhìn thấy cô thì chỉ muốn giấu cô ở nơi không có ai rồi hôn cho thỏa nỗi nhớ mà thôi.

"Được."

Hà Uyên định ra mở cửa.

"À đúng rồi," Giản Ngôn Chi kéo anh lại, "chắc anh vẫn chưa nói cho họ...ý em là anh trai em, biết chuyện của chúng ta đâu đúng không."

"Vẫn chưa," Hà Uyên nói xong thì đưa tay xoa gáy, cuối cùng thì biểu cảm giống với một chàng trai mới ngoài hai mươi cũng xuất hiện trên khuôn mặt anh, "chưa tìm được dịp thích hợp để nói."

Vừa nghĩ đến biểu cảm của đám đồng đội trong trụ sở, rồi nghĩ đến vẻ mặt gian trá của Giản Bác Dịch khi nói gọi tui là "anh rể" mau, mới nghĩ thôi đã thấy da đầu tê rần rồi.

"Giờ các anh đang bận thi đấu nên khoan hãy nhắc đến chuyện này, lỡ mà ông anh giai lắm chuyện của em nói cho bố mẹ em biết thì lại thêm một mớ rắc rối nữa." cô và Hà Uyên yêu nhau chưa được bao lâu mà bị nhiều người can dự vào quá thì làm sao mà yêu đương gì được nữa.

Hà Uyên cười cười, "ừ."

"Với cả...Uyên thần, chuyện AK mà em nói lúc nãy không phải là nói chơi thôi đâu."

Hà Uyên biết cô đang lo lắng điều gì, cô là diễn viên, cũng là một fan của Liên Minh, nên dù là bị dèm pha, hay là đứng ngoài xem những màn dèm pha đó, thì cô cũng đều có những cảm nhận rất sâu đậm.

Lưỡi kiếm bén nhọn của cộng đồng mạng có thể dễ dàng làm tổn thương trái tim của một người.

Từ trước đến giờ Hà Uyên không hề bận tâm đến những chuyện nằm ngoài phạm vi thi đấu, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không hiểu. Yêu đương là chuyện riêng của hai người, nhưng nếu bị người có ác ý tung ra ngoài, thì sẽ trở thành chuyện của cả đội.

Hà Uyên và Giản Ngôn Chi người trước kẻ sau đi vào phòng nghỉ của đội DSG, các thành viên khác đều đang ở đây, Giản Ngôn Chi nhìn một vòng, không thấy Tân Trinh Vận đâu, thế là cô bèn gửi tin nhắn cho bà.

Một phút sau thì nhận được tin nhắn của Tân Trinh Vận: công ty có việc nên bác về trước, con với A Uyên cứ chơi vui vẻ đi nhé.

"Ngôn Chi, sao chị lại ở đây, đừng nói là chị đến xem tụi em thi đấu nha!" Lâm Mậu nhìn thấy cô thì bật dậy ngay khỏi ghế, vội vàng chạy ngay tới.

"Đúng thế, chị ngồi ở ngay phía dưới á."

Giản Bác Dịch nhìn cô một cái, "con nhỏ này to gan gớm nhỉ, dám ngồi giữa đám đông luôn?"

Giản Ngôn Chi, "có gì đâu, mọi người bận xem thi đấu cả rồi, làm gì có thời gian chú ý đến em chứ."

"Mày ngon mày ngon."

"Này Ngôn Chi, hôm nay em vẫn lực như mọi ngày đúng hông!" Lâm Mậu dẫn cô đến ngồi ở sô-pha.

Giản Ngôn Chi đáp rất thật lòng, "ừ, chuẩn luôn."

Lão Dao chép miệng, lắc đầu, "Mậu Mậu êi, dạo này chú mày chơi Corki càng ngày càng lên tay đấy."

Lâm Mậu đáp ngay, "còn phải nói, làm gì có Corki của đội nào làm lại em?"

"............"

Nguyên văn: 打飞机 (đả phi cơ): có 2 nghĩa, một là "chơi Corki (bên TQ gọi tướng Corki là 飞机 (phi cơ/máy bay)" và nghĩa còn lại là "quay tay".

Một phút mặc niệm.

Lão Dao nhịn cười, nói, "hay là tìm cho Mậu Mậu cô bạn gái đi chứ để nó tự xử vậy mãi cũng không được."

Hà Uyên đánh một phát vào đầu Lão Dao, "không thấy ở đây còn có con gái à, ăn nói cho đàng hoàng vào."

Giản Ngôn Chi ngơ ra, cuối cùng cũng hiểu Lão Dao ám chỉ cái gì.

Lão Dao vui vẻ bá vai Giản Ngôn Chi, "ầy Ngôn Chi nhà mình mà, anh em với nhau cả! Vả lại lúc ở trụ sở cũng nghe suốt còn gì, ha Ngôn Chi ha."

Giản Ngôn Chi nghĩ nghĩ rồi thật thà gật đầu. Trụ sở quả thực là một thế giới vô cùng hỗn loạn, ba cái câu tục tĩu này cô nghe quen rồi.

"Mà cái em vừa nói là nhu cầu sinh lý bình thường của đàn ông được dạy trong sách giáo khoa thời cấp hai mà, lão đại, chẳng lẽ anh không có nhu cầu hả." Lão Dao mặt gian nói tiếp, "có cần em cho anh mượn 'Corki' em sưu tầm không...á!"

Hà Uyên hất tay Lão Dao ra khỏi vai của Giản Ngôn Chi, đè anh ta ra sô-pha đập túi bụi.

Giản Ngôn Chi còn tốt bụng nhường chỗ cho anh.

"Ui da, ý em nói là bí kíp chơi tướng 'Corki' mà, á!"

Giản Bác Dịch lặng lẽ đẩy Giản Ngôn Chi qua chỗ khác, "qua bên kia đi, đừng có nghe mấy người đó nói linh tinh."

Giản Ngôn Chi, "ò."

Thi xong môn cuối cùng, Giản Ngôn Chi đi chụp quảng cáo theo hợp đồng đã kí lúc trước, chụp xong thì Phương Dạng đến đón cô về thẳng nhà.

Về đến nhà là ba giờ chiều, Giản Ngôn Chi tắm rửa, đắp mặt nạ rồi mở máy tính.

Trùng hợp là Hà Uyên cũng đang livestream.

Giản Ngôn Chi vừa đắp mặt nạ vừa xem anh chơi game.

"Mọi người có để ý không, dạo này tâm trạng Uyên thần hơi bị tốt luôn."

"Chuẩn! Không cà khịa không chửi người, có lúc còn cười ngọt lịm nữa."

"Mới thắng trận nên tâm trạng tốt là chuyện đương nhiên thôi."

"Nhắc đến trận trước mới nhớ, Uyên thần, lúc đó anh vội đi tiểu thật hả?"

"Chứ còn gì nữa, theo tin tình báo thì mới kí tên được một nửa đã chạy đi mất rồi, mặt đúng kiểu đang cực kì vội luôn."

......

Giản Ngôn Chi ngồi trước màn hình máy tính, "......"

Game trôi về nửa cuối trận, Giản Ngôn Chi theo thói quen mở mục tặng quà ra, vì lâu rồi không xem stream của anh nên vị trí của cô trên bảng tặng quà đã rơi từ thứ nhất xuống thứ ba.

Đang định tặng quà sộp thì sực nhớ đến mấy hôm trước mọi người đồn Hà Uyên và "Tiểu Hồ Ly nhà Uyên Thần" có một mối quan hệ không bình thường, thế là cô khựng lại rồi không tặng nữa.

Giản Ngôn Chi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Hà Uyên: bị rơi xuống thứ ba trên bảng quà tặng rồi, chuyện này chả khác nào là một nỗi sỉ nhục với người chơi hệ nhân dân tệ như em.

Giản Ngôn Chi gửi xong thì chỉnh sửa lại lớp mặt nạ, mà lúc này trên màn hình, Hà Uyên liếc nhìn điện thoại để bên cạnh, sau đó vị tướng mà anh điều khiển đứng bất động luôn tại bệ đá cổ.

Bình luận.

"Ớ, Uyên thần làm sao đấy?"

"Tự tin rằng mình có nằm luôn trong bệ đá cổ thì trận này vẫn thắng. Ừ...là vậy đấy."

"Ôi chu choa, đúng là sống càng lâu chứng kiến càng nhiều, đội trưởng của chúng ta chơi game mà cũng có lúc phân tâm cơ đấy."

......

"Ting." Âm thanh thông báo tin nhắn đến, Giản Ngôn Chi cúi mắt xuống nhìn, đập vào mắt là tin nhắn trả lời của Hà Uyên: đang ở đối diện à? Được, tối nay cầm tiền của em qua tìm anh, đỡ phải trích phần trăm cho nền tảng stream."

Giản Ngôn Chi đọc xong tin nhắn thì nhìn lên màn hình, người trên màn hình vẫn thản nhiên như cũ, không có biểu cảm gì, nhìn kiểu gì cũng không giống với người vừa gửi tin nhắn như này cho cô.

Giản Ngôn Chi suy nghĩ một lúc, chùi phần dưỡng chất của mặt nạ dính trên ngón tay vào cánh tay rồi soạn tin nhắn: cầm tiền qua tìm anh, sao nghe cứ như có giao dịch đen tối vậy??

Một lúc sau, lại có tin nhắn mới: bán thân không bán nghệ.

Giản Ngôn Chi: ......

Dạo này Giản Hòa Thư và Quan Mẫn đều ở nhà, Giản Ngôn Chi ăn tối xong thì lon ton chạy qua nhà đối diện.

"Ngôn Chi, ăn cơm chưa, qua ăn chung đi." Lão Dao ngồi chồm hổm trên ghế, miệng gặm đùi gà quay đầu lại nhìn cô.

Giản Ngôn Chi nhìn khắp nơi một lượt, không thấy Hà Uyên đâu, "em ăn rồi, em qua đây tản bộ tiêu cơm thôi."

"À."

Lâm Mậu tiến tới, "hồi trưa em có thấy chị đăng trên WeChat là đang làm việc hả."

"Ừa, chụp vài tấm hình quảng cáo ấy mà."

"Em muốn xem! Với tư cách là trưởng câu lạc bộ fan của chị, em muốn là người đầu tiên được thấy những tấm hình mới nhất chưa được công bố của chị!"

Giản Ngôn Chi, "trong điện thoại của chị có mấy tấm mẫu, sáng nay mới chụp xong mà, chưa có thành phẩm đâu."

"Không sao hết!"

Thấy Lâm Mậu hồ hởi như vậy, tất nhiên là Giản Ngôn Chi sẽ vui vẻ đưa cho cậu ta xem rồi.

"Ui, đẹp quá quá đẹp luôn! Em phải cài làm màn hình khóa mới được!"

Giản Ngôn Chi nhướng mày, khiêm tốn, "nhờ công photoshop mới được vậy thôi."

Giản Bác Dịch đi ngang qua, nhìn thấy hai cô cậu đang chụm lại ríu ra ríu rít nên cũng tò mò thò đầu vào nhìn thử, "ồ, là ảnh của mày à."

"Chứ không thì sao."

Giản Bác Dịch "chậc" rồi nói "chân dài, mặt nhỏ...photoshop được quá đấy chứ."

Giản Ngôn Chi quay phắt đầu lại, giận đùng đùng, "anh xéo ngay cho em."

"Sao đấy? Anh đang khen mày mà!"

"Ai cần anh khen!"

"Này mày đừng có mà không biết tốt xấu nhá, có tin anh đánh cho trận không!"

"Đánh đi đánh đi, xem bố có đập anh nhừ tử không."

"Mày..."

Hà Uyên ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy hai anh em nhà kia đang giương cung bạt kiếm, anh lắc đầu, hỏi Lão Dao đang đứng cạnh hóng chuyện xem đã xảy ra chuyện gì.

Lão Dao, "Phụ nữ ấy mà, tự nói ảnh của mình là photoshop thì được, nhưng người khác thì không."

Hà Uyên nghe mà chẳng hiểu mô tê gì, nhìn một hồi rồi tiến lại kéo Giản Bác Dịch ra, "đi luyện game đi, hét cái gì mà hét."

Giản Bác Dịch chỉ vào Giản Ngôn Chi, tố cáo, "anh nhìn nó đi anh nhìn nó đi! Suốt ngày chỉ biết hô to gọi nhỏ với em thôi, không còn biết trên biết dưới gì nữa hết!"

Hà Uyên bình tĩnh, "cô ấy thích thế nào thì làm thế ấy, cậu là anh cơ mà, không nhường em mình một tí được hả?"

Giản Bác Dịch chớp mắt, "Trời ơi lão đại anh như thế là không có được, em mới là hỗ trợ của anh cơ mà, anh đang bênh ai vậy hả!"

Bênh? Nghe đến từ ngữ mới mẻ này, tầm mắt của mọi người đều đổ dồn sang đây.

Hà Uyên khựng lại, sắc mặt không được tự nhiên cho lắm, có điều vì anh đi về phía sô-pha, quay lưng lại với mọi người nên không ai phát hiện ra sắc mặt này của anh, mà chỉ nghe anh nói, "còn không phải tại cậu ồn quá à."

"Đúng đó." Giản Ngôn Chi hắng giọng, "không cãi với anh nữa, dù sao từ bé anh đã không có con mắt thưởng thức nghệ thuật rồi."

Một trái một phải, Giản Ngôn Chi và Hà Uyên ngồi ở hai đầu sô-pha.

Lão Dao và những người khác nhìn khung cảnh yên tĩnh này, có vẻ là không còn gì để hóng nữa cả, thế là lại quay về tập trung vào chuyện của mình.

Giản Bác Dịch tức điên người ngồi vào trước máy tính, "Mọe! Không sống nổi mất thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play