Kết thúc ván đấu, đội của Giản Ngôn Chi vững vàng giành được chiến thắng.

Khi nhà chính của đối thủ phát nổ trên màn hình, giữa những tiếng hoan hô của khán giả, Giản Ngôn Chi vẫn chưa dám tin vào sự thật này.

Thắng rồi? Thắng...thật rồi?

Đội của bọn cô đã giành được chiến thắng trước đội của Hà Uyên?

Xuống sân khấu, khu vực phòng chờ.

Một đoàn người đi về phía Giản Ngôn Chi, dẫn đầu đoàn người đó là Tống Nam Tử đang khoác tay Hà Nguyên Gia, vẻ mặt hờn dỗi xen lẫn tủi thân. Lúc này không biết chị ta lại tố khổ gì với Hà Nguyên Gia, sắc mặt Hà Nguyên Gia bắt đầu có một chút mất kiên nhẫn.

Cô không có hứng thú gì với hai người này, cũng chẳng có hứng với mấy nhân viên đi sau họ, nhưng...cô không ngờ trong đoàn người này lại có cả Hà Uyên, anh đi bên phía còn lại của Hà Nguyên Gia, dáng cao lưng thẳng, chỉ là biểu cảm trên mặt hơi khó chịu.

"Hey, cô Giản." Giản Ngôn Chi vừa định đi thì nghe thấy Hà Nguyên Gia lên tiếng gọi cô lại.

Mọi người đồng loạt hướng mắt về phía cô, giờ thì Giản Ngôn Chi cũng chẳng thể đi được nữa, đành phải tươi cười tiến lại đó, "tổng giám đốc Hà."

"Ban nãy tôi có xem trận đấu của các bạn, cô Giản, cô đúng là chơi tốt thật, thao tác rất mượt."

Giản Ngôn Chi khiêm tốn, nói, "đâu có, nhờ mọi người nhường cả thôi, sao tôi dám múa rìa qua mắt thợ trước mặt các tuyển thủ chuyên nghiệp chứ."

"Cô đừng khách sáo, chỉ nói trong số những người bình thường với nhau thôi, cô chơi đúng là rất tốt." Hà Nguyên Gia lại nói, "đúng rồi, lần sau chúng ta cùng chơi một trận nhé."

"Vâng, được ạ, đây là vinh hạnh của tôi."

Giản Ngôn Chi cũng chỉ khách sáo vậy thôi, tất nhiên cô cũng biết kiểu khách sáo này của mình sẽ khiến Tống Nam Tử thầm chửi mình cả vạn lần.

Cơ mà, who care?

"Nguyên Gia, mình còn có việc mà, phải nhanh lên mới được chứ." Tống Nam Tử lườm Giản Ngôn Chi một cái, nũng nịu kéo tay Hà Nguyên Gia.

Trên thực tế, Tống Nam Tử luôn cho rằng mấy người đàn ông này chỉ khen Giản Ngôn Chi cho có vậy thôi, cô hoàn toàn không ngờ Giản Ngôn Chi lại chơi game giỏi đến vậy. Giờ thì hay rồi, lần thảm bại này đem về cho cô đủ loại bình luận chê bai trên mạng, còn Giản Ngôn Chi thì lại được khen lấy khen để!

Oán niệm của Tống Nam Tử đối với Giản Ngôn Chi chỉ thoáng qua rồi thôi, nhưng nếu không phải đã biết Hà Nguyên Gia có bất mãn với những lời phàn nàn ban nãy của mình, thì cô đã cho con nhỏ này đẹp mặt từ lâu rồi!

Một bên khác, Hà Nguyên Gia quay sang cười với Giản Ngôn Chi, nói, "cô Giản, vậy chuyện này cứ quyết định như thế nhé, tôi phải đi trước đây, gặp lại sau."

Giản Ngôn Chi gật gật đầu.

Hà Nguyên Gia dẫn Tống Nam Tử đi được vài bước thì phát hiện em trai nhà mình vẫn còn đứng yên tại chỗ chưa đi theo, thế là anh quay đầu lại, "a Uyên?"

"Anh đi trước đi, lát em đến sau." Hà Uyên cũng không nhìn anh ta, ánh mắt tập trung trên người cô gái đang đứng ở cửa.

Hà Nguyên Gia nhìn anh, rồi lại nhìn Giản Ngôn Chi, một chút bất ngờ lóe lên trong mắt, "Hả? Ờ...vậy, vậy anh ra đằng trước đợi em."

"Ừ."

Giản Ngôn Chi khẽ nhíu mày, thấy Hà Uyên tiến đến một bước, cô vội lùi về sau hai bước.

"Anh làm gì thế." Giản Ngôn Chi mặt đầy cảnh giác, mặt hàng này không phải vì thua trận nên muốn giết người diệt khẩu đâu nhỉ.

Hà Uyên không nói gì, chỉ im lặng một chốc rồi cúi người xuống, để tầm mắt mình ngang với mắt của cô.

Anh nhìn vào mắt cô, sau khi xác nhận mắt cô không đỏ mới nói, "không khóc nữa à?"

Giản Ngôn Chi ngẩn ra, "Ai khóc chứ?"

Hà Uyên đứng thẳng dậy, rủ mắt xuống, nói, "thua cái là khóc nhè, tâm lí của con gái các cô sao mà yếu thế."

"Ai tâm lý yếu hả, ai khóc nhè chứ!" Giản Ngôn Chi đen mặt, "anh đừng có phỉ báng em nha."

"Ồ, thế ai mới bị cái cô Tống gì đó Tử chế nhạo mấy câu đã đỏ mắt chạy ra ngoài vậy?"

"???"

Đối mặt với bộ dạng "đánh chết không nhận" của Giản Ngôn Chi, Hà Uyên thầm nghĩ cô gái này cứng đầu thật, thế là anh lại nhàn nhạt nói, "kĩ thuật của cô tốt hơn cô ta rất nhiều, chỉ là đồng đội của cô gà hơn bọn tôi một chút, hiểu chưa?"

Đang khen cô đó hả? Giản Ngôn Chi chớp chớp mắt, có cảm giác hình như mình nghe nhầm.

"Cũng, cũng đâu có gà đến mức đó, chẳng phải ván vừa rồi bọn em thắng à." Giản Ngôn Chi càng nói về sau giọng càng nhỏ dần, khụ, nói cậu này đúng là mất sức thật.

"Lão đại," vào đúng lúc này, Giản Bác Dịch, Lâm Mậu và những người khác ra khỏi phòng chờ, "giờ chúng ta về được chưa."

Hà Uyên nhìn Giản Ngôn Chi một cái, "ừ" một tiếng.

"Ầy Ngôn Chi, được quá chứ, thắng được cả lão đại của bọn anh luôn." Ánh mắt của Lão Dao chuyển qua chuyển lại giữa hai người bọn cô, nói một câu mang đầy ý sâu xa.

"Thắng cái qq, lão đại có phải anh cố ý chơi xỏ em đúng không?" Giản Bác Dịch vừa nói đã thấy tức, "ván một đang yên đang lành, sao em vừa vào một cái là anh lại chơi như chấp người thế, cái đống mạng nằm xuống đó có muốn cứu cũng không được!"

Giản Ngôn Chi thầm tán đồng với lời của Giản Bác Dịch, đúng vậy...dựa theo tình hình thực tế, đội bọn cô không thể nào thắng được.

"Lão đại anh nói đi, có phải cố ý chơi xỏ em không!"

Hà Uyên "ha" một tiếng, thản nhiên xen lẫn một chút giễu cợt, "chú nghĩ chú có giá vậy cơ à?"

"..."

Hà Uyên nói xong thì nhấc chân rời đi, Giản Bác Dịch vẫn không buông tha, đuổi theo, "vậy anh nói đi tại sao anh lại nhường kiểu đó!"

"Không biết đây là giải hữu nghị à? Không thể để người khác xấu mặt được hiểu chưa."

"Phii, lúc trước anh còn nói gì mà thi đấu là thi đấu, không cần biết tính chất giải đấu là gì, rồi cả trong thi đấu không có tình cảm nữa mà!"

"Anh rút lại câu đó."

"Sao, sao lại rút lại được chứ!"

"Anh thích."

...

Sau ván hai, trên Weibo cũng rộn hẳn lên.

"Rõ ràng là Uyên thần nhường mà, nếu không làm gì có chuyện thắng dễ dàng như thế được."

"Nghe thấy tiếng gào bất lực của anh chín đâu đây, ha ha ha ha."

"Cái cô Tống Nam Tử đó gà thật, sao lại cho một người gà như vậy lên tham gia thi đấu chứ?"

"Rõ quá mà, cửa sau."

"Giản Ngôn Chi chơi hay quá, đỉnh của chóp!"

"Fan fan fan, kể từ tối nay, chị gái nhỏ nhà họ Giản sẽ là nữ thần mới của tui!"

...

Giản Ngôn Chi đưa Lục Tuyết về trường rồi mới để Phương Dạng đưa mình về nhà.

"Chuyện về trận đấu tối nay của em đã lên top tìm kiếm trên Weibo rồi." Phương Dạng ngồi xuống sô-pha trong phòng khách, vừa lướt điện thoại vừa nói, "cũng bất ngờ thật, không ngờ lại còn hút thêm được fan."

"Thế giờ chị đã cảm nhận được sức hấp dẫn của game chưa." Giản Ngôn Chi sáp lại gần Phương Dạng, "sau này em chơi game chị sẽ không mắng em nữa đúng hông."

"Hey Giản Ngôn Chi, em đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu." Phương Dạng cười.

Giản Ngôn Chi "hừ" một tiếng, "chơi game có lợi cho cả thể xác lẫn tâm hồn đó chị có hiểu hong."

"Em làm cho xong việc đi rồi bồi bổ thể xác lẫn tâm hồn sau cũng không muộn."

"..."

"Được rồi được rồi, không còn việc gì nữa thì chị về trước đây, ngày kia chị sẽ qua chở em đến trường."

"Em biết rồi."

Phương Dạng về rồi, Giản Ngôn Chi vừa tẩy trang vừa tắm rửa, vật vả một lúc rốt cuộc cũng nhẹ nhàng khoan khoái ngả lưng xuống giường.

Lướt Weibo bằng tài khoản "Tiểu hồ ly nhà Uyên thần" một hồi rồi cô đổi sang tài khoản chính, cũng là tài khoản với danh nghĩa diễn viên Giản Ngôn Chi đăng một bài lên Weibo.

"Lần đầu tiên bước lên một sân khấu đặc biệt như vậy, cảm giác được trải nghiệm làm tuyển thủ chuyên nghiệp, rất thỏa mãn."

Đính kèm là tấm ảnh nhân viên gửi cho cô. Hai tấm cô đang chơi game, hai tấm tất cả mọi người đứng chính giữa sân khấu.

Đăng xong thì vùi đầu đi ngủ, hôm sau dậy đã hơn mười giờ rồi.

Giản Ngôn Chi vệ sinh cá nhân xong, xỏ dép, xách theo một túi đồ băng qua con đường ngăn giữa hai nhà, chậm rãi đi đến cửa trụ sở. Theo như cô được biết, giờ mấy ông trong này chưa có ai dậy cả.

Dì Tưởng ra mở cửa cho cô, vui vẻ dẫn cô vào trong.

"Dì ơi, đây là trái cây quản lý mua cho cháu, để trong nhà cháu cũng không ăn hết nên cháu mang sang đây ạ."

"Giồi ôi, mấy thằng cu kia ngày thường cũng chẳng tự giác ăn trái cây đâu, trừ khi rửa sạch cắt sẵn để cạnh máy tính của chúng nó thì chúng nó mới chịu nhìn một cái."

Giản Ngôn Chi cười, "khó hầu thật dì nhỉ."

"Thì đấy," dì Tưởng giúp cô xách trái cây vào phòng bếp, "chắc cháu chưa ăn sáng đúng không, để dì làm chút gì đó cho cháu ăn, bánh mì sandwich nướng được không?"

"Được ạ, cháu cảm ơn dì, đúng là cháu đang hơi đói thật." Giản Ngôn Chi cũng không khách sáo, dù sao thì chuyện cô ăn chực bên này cũng không phải lần một lần hai nữa rồi.

Bánh mì sandwich nướng rất nhanh đã được hoàn thành, Giản Ngôn Chi ngồi bên bàn ăn, vừa định hạ dao xuống thì thấy một người đi xuống tầng.

Anh mặc áo thun trắng và quần ở nhà màu xám nhạt, tóc hơi rối, rõ ràng là mới ngủ dậy.

Anh đi qua phía này, nhìn cô một cái rồi rất bình thản nói với vào trong bếp, "dì ơi, còn không ạ."

Dì Tưởng thấy anh đã ngủ dậy cũng hơi giật mình, "sao nay cháu dậy sớm thế."

Hà Uyên ngồi vào bàn, xoa xoa huyệt thái dương, "tối qua chưa ăn nên tỉnh ngủ vì đói."

"Trời ơi, cái thằng này sao cháu chả quan tâm gì đến sức khỏe bản thân thế hả." Dì Tưởng vừa nói vừa bê bữa sáng ra cho Hà Uyên, "ăn từ từ thôi, dì vào hâm cho hai đứa cốc sữa nóng."

"Cảm ơn dì."

Dì Tưởng đi vào trong bếp, bàn ăn chợt yên ắng hẳn.

"Hôm qua em không có khóc." Giản Ngôn Chi cắn một miếng bánh mì, "mắt em đỏ có thể là do đeo kính áp tròng lâu quá."

"...Ồ."

"Đừng nói là anh tưởng em khóc nên mới cố ý thua em nha?"

Bàn tay đang cầm nĩa của Hà Uyên khựng lại, "cô nghĩ sao."

Giản Ngôn Chi không đáp, tất nhiên cô...cũng cảm thấy không có khả năng đó.

"Chỉ là giải hữu nghị thôi, không cần phải đánh nghiêm túc quá làm gì." Hà Uyên bình thản bắt đầu ăn.

"Ồ." Giản Ngôn Chi nghĩ nghĩ, anh ấy nói cũng đúng, nếu cứ thắng dễ dàng như thế mãi, thì các tuyển thủ chuyên nghiệp bên đội cô sẽ mất mặt lắm.

"Vậy, cảm ơn anh hôm qua đã khen em."

"Hả?"

"Câu anh nói là em chơi tốt hơn Tống Nam Tử đó." Giản Ngôn Chi khẽ cười, "mặc dù em cũng biết điều đó nhưng vẫn phải cảm ơn anh vì đã thành thật như vậy."

"Vênh mặt tự đắc."

Giản Ngôn Chi hừ một tiếng, cười hì hì ăn bánh mì của mình.

Hà Uyên khẽ liếc nhìn cô, cô gái bên cạnh không còn lớp trang điểm kĩ càng của hôm qua, lộ ra khuôn mặt mộc vẫn còn vương nét trẻ con.

Hà Uyên nhớ lại Lâm Mậu suốt ngày khoe khoang trước mặt bọn anh, mặt mộc của nữ thần của cậu ta còn đẹp hơn khi trang điểm nhiều.

Hôm nay nhìn thấy, hình như cũng có lý.

Dì Tưởng bê sữa nóng ra, Hà Uyên uống một hớp, trong đầu lại nhảy ra lời mà cô bé tên Lục Tuyết kia đã nói hôm qua.

"Chị em là fan ruột của anh đó."

"Cái ID 'Tiểu hồ ly nhà Uyên thần' chính là chị em."

Khóe miệng Hà Uyên khẽ nhếch, hóa ra tiểu hồ lý thường xuyên tặng quà như nhà giàu mới nổi "nghèo chẳng còn gì ngoài tiền" trong phòng livestream của anh, chính là Giản Ngôn Chi.

Thú vị.

Hà Uyên nghĩ, có lẽ đây cũng chính là lý do anh cố ý nhường trong trận hôm qua. Đã là fan top đầu rồi, vậy thì anh cũng nên rủ chút từ bi chứ.

Ha, tất nhiên không có chuyện vì thấy cô khóc nên mới mềm lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play