Tư Dao ngồi ở trong phòng ngủ lật qua lật lại cuốn sách hướng dẫn sử dụng máy tính, tính toán hệ thống máy tính, chứa số liệu trong đó vào kho dữ liệu trong đầu.
Dựa vào nền tảng kỹ thuật tích cóp được khi còn ở Tinh Hà, Tư Dao gây dựng lại các cấu hình của máy tính rồi cập nhật hệ thống số liệu. Mặc dù trông bề ngoài vẫn là là một cái máy tính thông thường nhưng cấu hình số liệu của nó đã đủ để sử dụng trong quân sự luôn rồi.
Tư Dao nhập hướng dẫn xác minh chỉ lệnh, hình chiếu 3D của cả tòa nhà được mở ra, Tư Dao khống chế hình chiếu, có thể nhìn thấy rõ Tào Nguyên Huy đang bận rộn trong phòng bếp.
Đôi mắt màu lam của Tư Dao thoáng hiện vẻ hài lòng, bây giờ cả tòa nhà này đều đã bị cô giám sát rồi, cuối cùng Tư Dao cũng có chút cảm giác an toàn.
Công nghệ lạc hậu và thân phận của cô đều mang đến cho cô không ít phiền phức, nếu như là lúc trước, đầu của cô có thể trực tiếp kết nối mạng lưới, có thể dùng số liệu giám sát toàn bộ Liên bang, đâu còn cần phiền toái như vậy đâu.
Tào Nguyên Huy bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp, Tư Dao đóng hình chiếu 3D lại, đứng dậy chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.
Tư Dao mang dép lê vừa ra khỏi phòng liền bắt gặp Tào Nguyên Huy đang chuẩn bị lên lầu, Tào Nguyên Huy hơi bất ngờ nhìn Tư Dao: “Đang chuẩn bị lên gọi em xuống ăn cơm.”
“Em biết.” Tư Dao xuống lầu đi vào toilet, lúc đi ngang qua Tào Nguyên Huy, gương mặt không chút biểu cảm, nói: “Còn dám cắt mạng của em là em tẩn anh đấy.”
Tào Nguyên Huy cả đầu đau nhức, khuôn mặt lạnh lùng xém chút nữa là méo xệch đi. Tư Dao rửa tay xong rồi ngồi vào trước bàn cơm, nhận lấy bát đũa mà Tào Nguyên Huy đưa tới.
Ôm lấy máy tính xem xong hơn trâm tập phim mẹ chồng nàng dâu, Tư Dao lại trở về với cuộc sống không ăn thì ngủ, cảm thấy vô cùng nhàm chán. Miệng cô còn nhai miếng sườn xào chua ngọt, liếc nhìn cả bàn đầy thức ăn rồi đột nhiên nói: “Em cũng phải tìm một công việc mới được.”
Miếng thịt Tào Nguyên Huy vừa đưa đến bên miệng đã lập tức rớt vào trong bát canh, đôi mắt nhìn chằm chằm Tư Dao, giống như đang nhìn một thứ gì kì quái lắm vậy. Tư Dao nhổ phần xương của miếng sườn ra, nhớ tới người tên Phong Thần mà vài ngày trước mình gặp được, trong đầu liền nghĩ đến chuyện cô đã ném tờ danh thiếp kia đi đâu mất rồi.
“Đừng có suy nghĩ lung tung, ăn cơm cho thật ngon đi.” Thật ra Tào Nguyên Huy rất muốn nói là cô hãy dưỡng bệnh cho tốt đi.
Tư Dao dùng giọng mũi ‘Ừm’ một tiếng, sau đó vùi đầu vào tiếp tục ăn cơm, chuẩn bị chờ sau bữa ăn sẽ đi tìm danh thiếp của Phong Thần. Tào Nguyên Huy thì rất lo lắng, cảm giác như bệnh tình của Tư Dao hình như đã trở nặng lên rồi, không uống thuốc thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Sau bữa ăn Tào Nguyên Huy đi vào phòng bếp rửa chén, Tư Dao chạy về trong phòng lục tung lên, cuối cùng cũng tìm được tờ danh thiếp của Phong Thần ngay tại khe hở của chân giường. Tư Dao nhìn chuỗi số này một lượt rồi lấy điện thoại di động ra bấm.
Phong Thần bắt máy rất nhanh, bên kia dường như còn có âm thanh tranh cãi: “Tôi là Phong Thần.” Giọng của Phong Thần lưu loát mà quả quyết, không có dây dưa dài dòng chút nào.
“Tôi là Tư Dao, tôi cần một công việc.” Tư Dao còn nói thẳng thừng hơn so với Phong Thần.
Phong Thần ở đầu dây bên kia im lặng một lát, Tư Dao đếm thầm tần suất hô hấp bên trong điện thoại di động, sau đó liền nghe được Phong Thần nói: “Đến giải trí Tinh Thế chờ tôi, tôi sẽ lập tức qua đó.”
Cuộc trò chuyện bị cắt đứt, Tư Dao đặt điện thoại di động đặt trên bàn, chuẩn bị đi thuyết phục Tào Nguyên Huy.
Trong phòng nghỉ của tòa nhà quay phim, pháo hoa trong đầu Phong Thần nổ tung tóe, hạnh phúc đến nỗi đi vòng qua vòng lại. Phong Thần rất muốn nở một nụ cười, nhưng nhìn thấy gương mặt run rẩy trong gương, anh ta chỉ có thể luyến tiếc mà từ bỏ.
Tranh cãi bên ngoài vẫn còn tiếp tục, Phong Thần kéo căng khuôn mặt u ám lên, quay người đóng sập cửa rời đi. Máy móc ở khu vực quay phim đã ở ngay vị trí chờ đợi, nhưng nhân vật chính của buổi quay và đạo diễn lại đang cãi nhau đến mức đỏ mặt tía tai.
Thấy chướng mắt dáng vẻ khó chịu đó của ngôi sao nam, Phong Thần cầm lấy cốc cà phê đã nguội đạp vào chỗ bối cảnh đã dựng xong, cuộc cãi vã ngừng lại, Phong Thần lạnh lùng nói: “Đã không nghe theo sự sắp xếp, vậy thì liền đổi người đi.”
Sắc mặt ngôi sao nam sửng sốt, mà đạo diễn cũng ngây ra chưa thể hoàn hồn lại được.
“Dựa vào cái gì!” Ngôi sao nam hiểu được câu nói kia, sắc mặt thoáng cái đã trở nên xanh tím.
Không để ý đến sự chất vấn của ngôi sao nam, Phong Thần liếc mắt nhìn đồng hồ: “Ba giờ chiều, nam nữ vật chính sẽ đến báo danh đúng hạn.”
Phong Thần vừa dứt lời thì lập tức xoay người rời đi, Mạc Thanh Thần cầm kịch bản đi tới, không để ý đến vẻ mặt nhăn nhó của ngôi sao nam kia, tới gần đạo diễn cười nói: “Phong Thần có thể nói như vậy thì hơn phân nửa là anh ấy đã có người rồi.”
Ánh mắt đạo diễn sáng lên, Phong Thần là người đại diện kim bài trong làng giải trí, ngôi sao dưới tay tuy ít nhưng đều là tai to mặt lớn cả. Nếu như anh ta chịu đồng ý giúp đỡ vậy thì còn lo gì về lượng tiêu thụ nữa?
Sau khi Tư Dao báo cho Tào Nguyên Huy biết chuyện cô đã nhận lời mời đi làm, Tào Nguyên Huy liền rơi vào trong cảnh lo lắng đến mức mưa sa bão táp trong lòng. Tốc độ của Tư Dao nhanh đến nổi làm cho Tào Nguyên Huy không kịp trở tay, chờ đến khi anh ta kịp hoàn hồn thì đã bị ép vào tình thế ván đã đóng thuyền rồi.
Tư Dao chọn quần áo đứng đắn hợp để đi làm, Tào Nguyên Huy do dự xem có nên liên lạc với Diêm Tử Ký hay không, anh ta cảm thấy đội trưởng Diem chắc chắn sẽ băm anh ta ra cho cá ăn mất.
Trong khi Tào Nguyên Huy đang phân vân mà rầu rĩ chết muốn chết thì Tư Dao đã mặc xong quần áo rồi, chuẩn bị ra khỏi nhà. Tào Nguyên Huy nhanh chóng chặn Tư Dao lại nói: “Em muốn đi thật đấy à?”
Đôi mắt Tư Dao nhìn chằm chằm vào Tào Nguyên Huy, Tào Nguyên Huy lại cảm nhận được cái loại cảm giác lạnh lẽo quen thuộc kia. Trên mặt Tào Nguyên Huy lộ vẻ bất đắc dĩ, chuyện của Tư Dao đợi đến buổi tối thông báo lại cho Diêm Tử Ký vậy, anh ta vẫn nên đi theo Tư Dao trước cái đã, tốt nhất là không để cô ấy xảy ra chuyện.
Tào Nguyên Huy cởi tạp dề xuống khua tay, dặn dò Tư Dao khoan hãy đi: “Để anh đi với em.”
Tào Nguyên Huy đi theo Tư Dao ra ngoài, ngồi trên xe taxi đến giải trí Tinh Thế. Khi đến trước tòa nhà Tinh Thế, Tào Nguyên Huy cảm giác đầu mình ong ong cả lên. Anh ta biết Tư Dao muốn tìm công việc, nhưng lại không hỏi là công việc gì.
Tinh Thế không thiếu gì mỹ nữ, nhưng mà một cô gái xinh đẹp không tì vết như Tư Dao vẫn thu hút không ít ánh nhìn của mọi người. Tư Dao đi vào trong tòa nhà Tinh Thế, cô lễ tân đứng trước quầy vui vẻ lễ phép chào hỏi: “Xin hỏi cô tìm ai vậy ạ?”
Tư Dao mở miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe được giọng nói rất dễ nhận ra của Phong Thần: “Tư Dao.”
Tư Dao quay người nhìn thấy Phong Thần đang ở cửa thang máy đi thẳng tới: “Đúng là trùng hợp.”
Không trùng hợp chút nào đâu, trong lòng Phong Thần lẳng lặng thầm phỉ nhổ. Anh ta đến Tinh Thế rồi mà Tư Dao vẫn còn chưa tới, trong lúc đứng chờ đến cả nhà vệ sinh cũng không dám đi, cứ đứng ở bên cửa sổ sát đất nơi có thể nhìn thấy cửa lớn của tòa nhà Tinh Thế.
Người có thể trụ lại ở Tinh Thế thì đều là tinh anh cả, nhân viên lễ tân đầu tiên là kinh ngạc vì sự thân thiện của Phong Thần, tiếp theo là cảm thán, xem ra ngành giải trí lại sắp có thêm một người mới nữa rồi.
Phong Thần dẫn Tư Dao đến văn phòng. Vừa mới vào văn phòng, Tào Nguyên Huy đã ngăn Phong Thần và Tư Dao cách ra một khoảng, đôi mắt nhìn chằm chằm Tư Dao nói: “Công việc mà em nói chính là tiến vào ngành giải trí à?”
“Anh ta là ai thế?” Phong Thần châm trà cho Tư Dao và Tào Nguyên Huy.
“Anh Nguyên Huy.” Tư Dao giới thiệu.
Phong Thần lễ phép gật đầu chào hỏi, nhưng nếu như có thể thay đổi cái dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng kia một chút thôi thì sẽ tốt hơn đấy: “Chào anh Nguyên Huy.”
“Ai là anh của cậu!” Tào Nguyên Huy trừng đôi mắt đằng đằng sát khí, không cho Phong Thần chút mặt mũi nào: “Tư Dao không thể vào ngành giải trí được.”
“Tuổi của anh lớn hơn tôi.” Phong Thần làm như không thấy sự phản đối mà Tào Nguyên Huy dành cho mình, đôi mắt đen nhánh lướt qua nhìn cơ thể Tào Nguyên Huy: “Quân nhân à? Cánh tay trái mang theo vết thương cũ, hẳn là một người lính đã giải ngũ rồi.”
Tào Nguyên Huy nhíu mày, Phong Thần khoát tay một cái nói: “Bôn ba làm việc ở bên ngoài nhiều năm, chút chuyện như vậy tôi vẫn có thể nhìn ra được.”
Tào Nguyên Huy cố nén lại sự nóng nảy của mình, cố gắng giữ vững lí trí để nói chuyện với Phong Thần: “Tư Dao không thể nhận công việc này, tình trạng của cô ấy đặc biệt, không thể làm được.”
“Tình trạng đặc biệt là gì?”
Tào Nguyên Huy trầm mặc, là do Tư Dao bị bệnh tâm thần đấy, nhưng anh ta cũng không thể nói chuyện Tư Dao có bệnh cho Phong Thần được: “Tóm lại là Tư Dao không thích hợp.” ( truyện trên app T𝕪T )
“Tôi làm người đại diện đã nhiều năm, đối mặt với ngôi sao tôi chỉ cần nhìn lướt qua một lần là có thể biết người đó có thể đi được bao xa.” Phong Thần chỉ vào Tư Dao, trong mắt như có luồng sáng bắn ra: “Cô ấy, tiền đồ không có giới hạn.”
“Nói năng vớ vẩn.” Tào Nguyên Huy cực kỳ tức giận nói.
“Anh à, anh không phải cô ấy, anh không thể quyết định thay cho cô ấy được.” Phong Thần kéo Tư Dao vào trận chiến giữa anh ta và Tào Nguyên Huy: “Có tiến vào ngành giải trí hay không, cần phải do Tư Dao tự mình quyết định.”
Tào Nguyên Huy nhìn sang Tư Dao, vẻ mặt thì lạnh lùng nhưng giọng nói lại dịu xuống: “Chờ sau khi bàn bạc xong với đội trưởng Diêm rồi hẵng quyết định có được không?”
Tư Dao do dự chống cằm suy nghĩ, Phong Thần lấy ra bản hợp đồng đã được chuẩn bị xong từ trước, ngầm bực mình vì Tào Nguyên Huy làm hỏng chuyện tốt của mình: “Phần hợp đồng này tạm thời chúng ta chưa dùng đến vậy.”
Phong Thần đứng dậy đi đến trước mặt Tư Dao: “Buổi chiều có một buổi quay MV, tôi đã đề cử cho cô đi rồi, cô thử qua đó một chút xem có thích quay phim hay không.”
Không đợi Tào Nguyên Huy nói câu nào, Tư Dao đã gật đầu. Anh ta biết thuyết phục được Tư Dao không ký kết đã là may mắn lắm rồi, nếu như cứ được nước lấn tới, làm cho Tư Dao tức giận thì hỏng chuyện mấy.
Chuyện Tư Dao đồng ý làm cho Phong Thần rất hài lòng, lấy ra một thanh sô cô la đưa cho Tư Dao: “Tôi đi sắp xếp trước một chút.”
Ngồi lên xe quay phim, đi cùng còn có một ngôi sao nam trẻ tuổi nữa, lúc cười lên mang theo hai má lúm đồng tiền, nhìn rất thanh tú và thuần khiết.
“Xin chào, tôi tên là Lê Tinh.” Lê Tinh tươi cười chào hỏi với Tư Dao. Lê Tinh là ngôi sao mà Phong Thần dẫn dắt gần đây, đã diễn qua hai bộ phim thần tượng rồi, fan hâm mộ đa số là các cô gái trẻ tuổi.
“Tôi là Tư Dao.” Cảm giác được thiện ý của cậu thanh niên trước mặt, Tư Dao chia một phần bánh kẹo cho cậu ấy.
“Cô là minh tinh mà anh Phong Thần vừa mới ký hợp đồng đúng không? Tôi cũng vậy đó.” Lê Tinh tán gẫu với Tư Dao: “MV ca nhạc là ca khúc chủ đề trong album mới của Mạc Thanh Thần, không ngờ tôi lại có thể diễn nhân vật chính, đúng là quá may mắn.”
“Mạc Thanh Thần là ai?” Vẻ mặt Tư Dao ngơ ngác hỏi.
“Cô không biết Mạc Thanh Thần luôn sao?” Lê Tinh trợn tròn hai mắt, hệt như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy: “Anh ấy là vị đại thần đã từng giành liên tiếp ba giải Kim Khúc đấy!”
“Ồ, tôi không hay nghe ca nhạc.” Vẻ mặt Tư Dao thản nhiên, tiếp tục ăn.
Phong Thần liếc mắt nhìn Lê Tinh, lấy vẻ mặt đơ ra răn dạy: “Đừng có nâng người khác lên rồi lại hạ thấp bản thân mình, nhớ lời nói của tôi, dựng eo đứng thẳng lên!”
“Dạ, anh Phong Thần!” Lê Tinh ngồi thẳng lên.
Khóe mắt Tào Nguyên Huy liếc qua Phong Thần, thoáng thu lại vẻ khinh bỉ của mình, tên này cũng coi như nhìn thuận mắt.
Không khí trong xe quá yên tĩnh, huống chi Phong Thần và Tào Nguyên Huy còn ngứa mắt lẫn nhau nữa. Lê Tinh khó chịu dịch chuyển cái mông, tới gần Tư Dao nói chuyện: “Tư Dao, bình thường cô có yêu thích cái gì hay không?”
Tư Dao nhai bánh đường rồi nói: “Xem tivi, chơi máy vi tính.” Đây đều là những chuyện mà sau khi tới thế giới này Tư Dao mới cảm thấy yêu thích, còn nói đến trước kia, cứ vội vàng huấn luyện rồi chạy trốn, làm gì có thời gian rong chơi đâu chứ.
“Vậy bình thường cô thích những loại phim truyền hình nào?”
“Mẹ chồng nàng dâu là oan gia, nàng dâu dụ hoặc, vợ trước muốn báo thù.” Tư Dao.
“...” Lê Tinh kinh ngạc đến sững cả người.
“...” Phong Thần phun nước.
“...” Tào Nguyên Huy, người đã nhiều lần bị tra tấn bởi mấy bộ phim.
Tào Nguyên Huy lẳng lặng che mặt, ở chung một mái nhà với Tư Dao, cả ngày anh ta đều nghe mấy thể loại đau thấu tâm can này. Trước kia khi anh ta nằm mơ thì đều sẽ mơ thấy những chuyện cũ với các đồng đội, bây giờ anh ta nằm mơ lại toàn là tai nạn xe cộ, sẩy thai, đủ các loại bức xúc vượt quá giới hạn.
Lê Tinh liếm môi, cứng ngắc gật đầu: “Tư Dao, phẩm vị của cô đúng thật là... đặc biệt.”
“Thật ra không phải tất cả phim truyền hình đều là các loại giống như vậy đâu.” Phong Thần muốn uốn thẳng lại suy nghĩ của Tư Dao.
“Tôi có thể diễn vai mấy cô dâu nhỏ đó không?” Tư Dao rất chờ mong hỏi.
“...” Không thèm để ý tới ánh mắt uy hiếp của Tào Nguyên Huy, vẻ mặt Phong Thần nhăn tít lại: “Nếu có cơ hội.”
“Tôi rất chờ mong.”
“Ừ.” Anh ta lại không có chờ mong chút nào đâu! Những ngôi sao mà Phong Thần này dẫn dắt đều là loại cao cấp trong cao cấp, sao có thể đi diễn cái loại kịch bản cẩu huyết thần kỳ đó được chứ!
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT