Diêm Tử Ký xoa xoa vùng giữa lông mày, kiềm chế tính tình của mình lại, điều chỉnh vẻ mặt phù hợp rồi nhìn vào anh lính mặc quân trang trước mặt. Anh lính cũng trừng to mắt đối mặt với Diêm Tử Ký, sau đó nhếch miệng lộ ra hai hàng răng trắng tươi: “Đội trưởng, thì ra thật sự là anh à?”
Khóe miệng Diêm Tử Ký co giật, anh rất muốn đem cả bát mì úp lên trên mặt tên ngốc trước mặt: “Khương Ninh, cậu ở đây làm cái gì vậy?”
“Lão Tào viết thư nói muốn tới thành phố A, em muốn xin nghỉ phép để đến thăm cậu ấy.”
Diêm Tử Ký gật đầu, Tào Nguyên Huy với Khương Ninh học cùng một lớp, sau khi tuyển chọn của lực lượng bộ đội đặc chủng kết thúc thì bị phân ra làm hai đội, năm trước vì bị thương nặng trong một nhiệm vụ bên ngoài mà đã giải ngũ.
Diêm Tử Ký đứng dậy ngồi bên cạnh Tư Dao, sau đó ra hiệu cho Khương Ninh ngồi xuống đối diện. Khương Ninh nhanh chóng ngồi xuống, lúc nhìn qua Tư Dao, trên mặt chợt xuất hiện một nụ cười ngây ngô.
Vẻ mặt Khương Ninh ngốc đến nổi làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng, Diêm Tử Ký giới thiệu Tư Dao: “Đây là Tư Dao, vợ chưa cưới của tôi.”
Khuôn mặt tươi cười của Khương Ninh trong nháy mắt liền sụp đổ, đôi mắt ngạc nhiên nhìn qua Diêm Tử Ký rồi lại nhìn về phía Tư Dao biểu lộ sự so sánh, sau đó vẻ mặt dần dần trở nên kỳ quái: “Đội trưởng, không ngờ anh lại là loại người này...” Khương Ninh không dám nói ra hai chữ ‘Cầm thú’.
Diêm Tử Ký quơ lấy đũa đập tới, khuôn mặt đen sưng xỉa lên, chuẩn bị kế hoạch huấn luyện gấp bội cho Khương Ninh: “Tư Dao, đây là thành viên đội bốn của tôi, Khương Ninh.”
“Chào chị dâu ạ!” Khương Ninh đứng dậy cúi chào, tiếng chào vang dội như chuông đồng, nhưng trong lòng thì lại âm thầm phỉ nhổ, một cô gái xinh đẹp như vậy sao lại đi theo đội trưởng được chứ, đúng là chuyện khó gặp được, cải trắng tốt đều bị heo ăn cả rồi.
“Bây giờ Tào Nguyên Huy sống như thế nào?” Trở lại vấn đề chính, Diêm Tử Ký cũng rất nhớ người đã từng là đồng đội kia.
“Cậu ấy luôn miệng nói không sao, nhưng em vẫn cảm thấy cậu ấy sống rất cực khổ.” Nói đến Tào Nguyên Huy, Khương Ninh nhíu mày cười không nổi nữa: “Vẫn chưa kết hôn nữa, năm trước mẹ cậu ấy cũng qua đời rồi. Cậu ấy nói muốn đến thành phố A tìm một công việc, nhưng mà cánh tay của cậu ấy như vậy, làm sao có thể tìm được một công việc nhẹ nhàng được chứ?”
“Tiền trợ cấp bị thương giải ngũ của cậu ta đâu?”
“Đều đã mang đi cho mẹ cậu ấy khám bệnh rồi.” Nhắc đến cuộc sống khó khăn của người bạn tốt, Khương Ninh vô cùng khó chịu. “Lòng tự trọng của lão Tào rất mạnh, mỗi lần viết thư cũng cứ tốt khoe xấu che, mỗi lần muốn giúp cậu ấy, cậu ấy đều từ chối.”
Gương mặt Diêm Tử Ký chìm vào vẻ thận trọng trầm tư, Tư Dao cắn đũa ngơ ngác nhìn Diêm Tử Ký, không hiểu vì sao Diêm Tử Ký lại đột nhiên trầm mặc.
Diêm Tử Ký nhìn vào đôi mắt Tư Dao, trong đầu vụt qua một tia sáng, dường như vừa nghĩ tới chuyện gì đó. “Bây giờ Tào Nguyên Huy đang ở đâu?”
“Bây giờ đang tìm nhà để thuê, vẫn còn đang ở trong khách sạn nữa.”
“Cậu gọi điện liên hệ với cậu ta đi, bảo cậu ta đến tìm tôi.” Giọng nói Diêm Tử Ký đầy quả quyết.
Dù không rõ Diêm Tử Ký muốn làm gì nhưng mà thói quen phục tùng vô điều kiện cũng làm cho Khương Ninh không hỏi nhiều, đứng dậy chuẩn bị tìm điện thoại liên lạc với Tào Nguyên Huy.
Diêm Tử Ký nhìn dáng vẻ ngây thơ của Tư Dao, trên mặt thoáng hiện nét cười: “Tìm được một bảo mẫu tốt cho em rồi, có lẽ nên nói là tìm được một vệ sĩ thì đúng hơn.”
Tình trạng của Tư Dao có hơi đặc biệt, mặc dù cánh tay trái của Tào Nguyên Huy bị tàn tật nhưng dù sao cũng đã từng là thành viên của đội đặc chiến. Hơn nữa cũng đều là đồng đội mà anh quen thuộc, giao Tư Dao cho anh ta chăm sóc, Diêm Tử Ký rất yên tâm.
Cuộc sống hiện tại của Tào Nguyên Huy không nơi nương tựa rất khó khăn, nếu như để cho anh ta đến chăm sóc Tư Dao thì sẽ nơi mà đặt chân, lại còn không phải lo ăn lo uống. Đồng thời giải quyết được cả hai chuyện, Diêm Tử Ký cảm thấy rất hài lòng.
Khương Ninh gọi điện thoại xong thì quay lại: “Đội trưởng, đã liên hệ với lão Tào rồi, cậu ấy sẽ đến đây nhanh thôi.”
Diêm Tử Ký gật đầu, thấy Tư Dao cũng đã ăn xong, vậy là bèn đứng dậy gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền: “Cậu đi cùng với tôi hay là về lại doanh trại?”
“Em xin phép nghỉ một ngày, đêm nay phải về đơn vị rồi.” Khương Ninh từ chối ý tốt của Diêm Tử Ký.
Tính tiền xong thì liền ra khỏi quán ăn, Tư Dao lần mò trong túi giấy tìm chỗ bánh kẹo còn thừa, Diêm Tử Ký giơ cái túi lên cao tránh đi động tác của Tư Dao: “Vừa ăn xong cơm xong, không được tiếp tục ăn đồ ăn vặt.”
Tư Dao bĩu môi cúi thấp đầu, Diêm Tử Ký nói với Khương Ninh: “Mau trở về đi.”
“Vâng!” Khương Ninh đứng thẳng cúi chào: “Tạm biệt đội trưởng, tạm biệt chị dâu!” Trước khi đi Khương Ninh lại liếc mắt nhìn lén Tư Dao, chị dâu trông xinh đẹp đấy, giống hệt như mấy thần tiên muội muội trong truyện vậy.
Chờ sau khi Khương Ninh rời đi, Diêm Tử Ký nói với Tư Dao chuẩn bị trở về nhà: “Đi thôi, chắc là Tào Nguyên Huy sắp qua rồi.”
“Ừm.” Tư Dao đuổi theo Diêm Tử Ký, nghe lời vòng qua cánh tay anh.
Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao ngạo nghễ ưỡn lông mi lên, cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng với cô thì hơn: “Tào Nguyên Huy đã từng là đồng đội của tôi, sau đó vì bị thương mà xuất ngũ, lúc tôi về doanh trại sẽ gọi cậu ta đến chăm sóc em có được không?”
“Được.” Tư Dao gật đầu không chút để ý, cô biết Diêm Tử Ký sẽ không làm hại cô.
Diêm Tử Ký bị sự ngoan ngoãn của Tư Dao làm cho trái tim mềm nhũn, muốn đưa tay xoa đầu Tư Dao, nhưng lại vì hai tay đều có túi này túi kia cho nên chỉ có thể muốn vậy thôi.
Khi Diêm Tử Ký cùng Tư Dao về đến nhà thì Tào Nguyên Huy đã đứng chờ ngoài sân. Anh ta mặc chiếc quần màu đen vừa người cùng áo tay ngắn gọn gàng, làn da màu lúa mạch cùng đôi mắt có thần sáng ngời lộ ra vẻ trang trọng mà lạnh lùng, dáng người thẳng tắp nghiêm nghị hướng nội.
Nhìn thấy Diêm Tử Ký trở về, cơ thể Tào Nguyên Huy nhanh chóng đứng thẳng băng, trịnh trọng cúi chào: “Đội trưởng Diêm!”
Trong mắt Diêm Tử Ký hiện vẻ hài lòng, đã xuất ngũ hai năm mà vẫn còn mang theo cốt cách của một người lính, xuất ngũ như vậy đúng là đáng tiếc: “Đừng đối xử với tôi như trong quân đội, nhanh chóng vào nhà đi.” Diêm Tử Ký mở cửa để Tào Nguyên Huy đi vào.
“Sau khi nhận được mệnh lệnh em liền nhanh chóng chạy đến.” Tào Nguyên Huy đi theo Diêm Tử Ký vào nhà, nhìn thấy đội trưởng Diêm thân quen, đôi mắt anh ta chợt hiện vẻ hoài niệm.
Diêm Tử Ký đặt quần áo và giày vào trong nhà, sau đó tới phòng bếp nấu nước: “Ngồi đây đi, ở chỗ này của tôi thì đừng quá câu nệ.”
Tư Dao đá rơi dép lê rồi co ro trên ghế sô pha, tìm điều khiển từ xa rồi mở ti vi lên. Tào Nguyên Huy mịt mờ đánh giá Tư Dao, âm thầm suy đoán mối quan hệ giữa Tư Dao cùng Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký bưng nước ra, sau khi đưa cho Tào Nguyên Huy xong thì nhìn Tư Dao hỏi: “Có muốn uống thuốc trị đau dạ dày không?” Tư Dao ăn no quá, Diêm Tử Ký rất lo lắng cô sẽ dễ mắc bệnh bao tử.
Tư Dao lắc đầu, đôi mắt tập trung tinh thần nhìn chằm chằm kênh anime. Diêm Tử Ký đưa cốc nước ấm cho Tư Dao, sau đó nhìn sang Tào Nguyên Huy: “Đã ăn cơm chưa?”
“Rồi ạ, em đã ăn với Khương Ninh rồi.” Tào Nguyên Huy gật đầu.
“Đều là anh em với nhau thì không cần phải nói những lời khách khí nhảm nhí kia nữa, tình trạng của cậu, Khương Ninh đều đã nói cho tôi nghe hết rồi.” Nghe Diêm Tử Ký nói, hai tay Tào Nguyên Huy nắm chặt thành nắm đấm đặt trên đầu gối, ánh mắt hiện vẻ rầu rĩ xấu hổ.
“Tôi tìm cậu đến là vì cô ấy.” Diêm Tử Ký ra hiệu chỉ về Tư Dao ở bên cạnh. “Tôi sắp phải về doanh trại rồi, muốn thuê cậu chăm sóc cô ấy.”
“Đội trưởng!” Giọng nói Tào Nguyên Huy trở nên thâm trầm, trên mặt lộ rõ vẻ phẫn nộ.
“Tôi không có thương hại hay là sỉ nhục cậu, tôi thật sự cần có sự trợ giúp của cậu.” Diêm Tử Ký ôm lấy bả vai Tư Dao: “Tư Dao là vợ chưa cưới của tôi, mới xuất viện từ bệnh viện tâm thần. Báo cáo kết hôn tôi vẫn chưa làm xong, không thể nào mang theo cô ấy về doanh trại được. Nếu như mời những bảo mẫu thông thường thì chỉ sợ cô ấy bị ức hiếp mất. Cậu đang muốn tìm công việc thì cứ đến làm việc chỗ tôi đi.”
Tào Nguyên Huy sững sờ nhìn Tư Dao, vợ chưa cưới của đội trưởng Diêm? Mới xuất viện từ bệnh viện tâm thần? Cảm giác long đong khúc chiếc thật đấy.
“Tôi sắp quay về doanh trại rồi, không còn thời gian mời bảo mẫu nữa, coi như là cậu giúp tôi một lần đi.”
Vẻ mặt Tào Nguyên Huy lộ ra vẻ phức tạp nhìn Tư Dao, ánh mắt dần dần trở nên kiên định: “Em đồng ý chăm sóc cho chị dâu, không cần đội trưởng Diêm phải thuê đâu.” ( truyện trên app T𝕪T )
Giọng nói của Tào Nguyên Huy mang theo ngữ khí rất quyết liệt, biết tính tình Tào Nguyên Huy ngay thẳng như khúc gỗ, Diêm Tử Ký cũng không nói gì thêm nữa. Trước mắt cứ tạm thời giải quyết vấn đề chỗ ở của Tào Nguyên Huy và chuyện của Tư Dao đi đã, chờ đến khi báo cáo kết hôn và xin nhà ở được phê duyệt rồi thì giúp Tào Nguyên Huy tìm một công việc là được.
“Đừng gọi chị dâu.” Diêm Tử Ký vỗ vỗ đầu Tư Dao: “Tư Dao, gọi anh Nguyên Huy đi.”
“Anh Nguyên Huy.” Tư Dao nghiêm mặt chào hỏi.
Tào Nguyên Huy cứng ngắc đáp lại, Tư Dao tựa như một con búp bê xinh đẹp trong tủ kính vậy, Tào Nguyên Huy không thể nào tưởng tượng được tại sao cô lại thành một đôi với Diêm Tử Ký, đây chính là người đẹp và quái vật phiên bản ngoài đời thực đó hả.
“Đợi lát nữa cậu về khách sạn mang đồ đạc chuyển đến nhà tôi đi, Tư Dao ngủ phòng ngủ chính ở tầng hai, tôi sẽ giúp cậu dọn dẹp sạch sẽ phòng khách.”
“Rõ!” Tào Nguyên Huy đứng dậy đứng thẳng người.
Tào Nguyên Huy hành lễ xong liền quay về khách sạn trả phòng, tới gần chạng vạng tối, Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao đi siêu thị, chuẩn bị mua một ít đồ dùng hàng ngày cho Tư Dao.
Tư Dao bị mấy thứ đồ ăn vặt trong siêu thị làm cho hoa mắt chóng mặt, cô vừa chạy vừa đẩy giỏ hàng siêu thị, Diêm Tử Ký bất đắc dĩ theo ở phía sau, đem những đồ ăn vặt mà Tư Dao bỏ vào giỏ đề trả về chỗ cũ.
“Đồ ăn đóng hộp và thức uống có ga không tốt cho sức khỏe, bánh kẹo ăn nhiều thì sẽ sâu răng.”
Nhìn thấy đống đồ ăn vặt trong giỏ hàng vơi đi, Tư Dao lên án trừng mắt nhìn Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký đẩy giỏ hàng lách qua người Tư Dao, dùng sữa bò thay thế cho đồ ăn vặt: “Sữa bò em muốn uống bao nhiêu thì uống, hoa quả cũng cần phải ăn nhiều, bổ sung vitamin tốt cho sức khỏe.”
Tư Dao cầm lấy quả táo muốn gặm nó, Diêm Tử Ký nhanh chóng ngăn cô lại: “Cần phải thanh toán trước đã.”
Tư Dao trơ mắt nhìn giỏ hàng, thấy được nhưng lại không ăn được thì cực kỳ đau khổ. Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao đến khu sinh hoạt, giúp Tư Dao chọn mua dép lê: “Em thích kiểu như thế nào.”
“Bánh kẹo.” Tư Dao chỉ vào đôi dép lê có trang trí hình bánh kẹo nói.
“Trước khi về doanh trại tôi sẽ giao tiền cho Nguyên Huy, em cần mua gì cứ nói với cậu ta.” Tìm thấy số dép của Tư Dao, Diêm Tử Ký ném dép lê vào trong giỏ hàng rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Nếu em muốn gặp anh thì sao?” Tư Dao hỏi.
Diêm Tử Ký cả người ngơ ngác, sau đó cười nói: “Gọi điện thoại cho tôi, hoặc là đến doanh trại thăm tôi cũng được, chờ khi về đến nhà tôi sẽ ghi lại số điện thoại và cả địa chỉ doanh trại cho em.”
“Cái này cho anh.” Tư Dao đưa mặt dây chuyền hình năm ngôi sao cho Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký nhìn rồi nhận lấy: “Bộ đội không cho phép mang dây chuyền.”
“Lúc nào anh cũng phải đeo nó bên người, không được phép rời khỏi người đâu.” Tư Dao cưỡng ép nhét dây chuyền vào túi Diêm Tử Ký.
Đây là thiết bị theo dõi thông minh, chỉ cần Diêm Tử Ký mang theo thiết bị theo dõi này thì lúc nào Tư Dao cũng có thể định vị vị trí của Diêm Tử Ký, chiếu năm mét xung quanh Diêm Tử Ký thành hình ảnh 3D luôn.
Loại thiết bị theo dõi này tại Tinh Hà là thứ đồ cổ lỗ sĩ lắm rồi, nhưng mà bên trong không gian khí cụ không có thiết bị theo dõi nào có thể thích hợp làm đồ trang trí, Tư Dao chỉ có thể miễn cưỡng mà sử dụng nó thôi.
Tư Dao rất sợ Diêm Tử Ký rời đi, Diêm Tử Ký mang theo thiết bị theo dõi, nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì Tư Dao cũng có thể biết ngay, cô sẽ có thể nhanh chóng chạy đến cứu anh.
“Được.” Đối mặt với sự ngang bướng đột nhiên bộc phát của Tư Dao, Diêm Tử Ký đành phải chiều theo cô mà đồng ý.
“Anh phải luôn mang theo không được phép quên đâu đấy, nếu như anh gặp chuyện gì nguy hiểm thì em sẽ biết được ngay.” Tư Dao vẫn không yên lòng dặn dò.
“Được.” Bị dáng vẻ như có việc nghiêm trọng của Tư Dao chọc cười, Diêm Tử Ký ra vẻ nghiêm túc gật đầu.
Lời hứa của Diêm Tử Ký làm cho Tư Dao hài lòng, sau đó cô tiếp tục đẩy lấy giỏ hàng chạy đi: “Còn muốn mua thứ gì khác nữa không.”
“Mua chút nguyên liệu nấu ăn để trong tủ lạnh, Nguyên Huy nấu cơm cũng khá ngon đấy.”
“Em muốn ăn thịt.”
“Thịt heo? Thịt dê? Hay là thịt bò?”
“Muốn hết.”
…
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT