Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 61: Chàng cảnh sát Đường Minh


2 năm

trướctiếp

Tư Dao thông qua casting mà lấy được suất đại diện cho WO, Phong Thần vô cùng kinh hãi. Còn Nhạc Cảnh Dư cùng Lê Tinh thì cảm giác toàn thế giới đều lẫn lộn dê với lạc đà, thế giới đầy rẫy lừa lọc, họ muốn di dân đến hành tinh khác.

Sau khi Triệu Ngữ Dĩnh nhận được tin tức cũng không nổi giận nhụt chí vì không được tuyển. Biết được Tư Dao có được suất đại diện, cô ấy gửi tin chúc mừng, sau đó lại mua một chiếc vòng cổ đá quý ở chỗ thành phố đang ghi hình để tặng chúc mừng cô.

Phong Thần đánh cược với Tào Nguyên Huy bị thua thảm hại, kiên quyết không thừa nhận chuyện đặt cược. Anh ta biết rõ Tư Dao có cái dạ dày không đáy, nếu cung cấp nửa năm đồ ăn vặt cho cô, chắc anh ta phải há mồm uống gió Tây Bắc mất.

Đối mặt với sự khinh bỉ của Tào Nguyên, Phong Thần bình tĩnh xay cà phê, muốn đòi tiền hả? Ai có thể chứng minh chứ, có giấy ký nhận đánh cược không? Có chứng cứ ghi âm không? Còn dây dưa nữa thì tôi sẽ tố anh tội phỉ báng!

Phong Thần đa mưu túc trí, vô liêm sỉ, Tào Nguyên Huy lòng đầy lửa giận, thiếu chút nữa đã vung quyền đập vào cái mặt liệt không chút biểu cảm của anh ta.

Địa điểm ghi hình của nhãn hàng WO là một tòa biệt thự theo phong cách giả cổ, có bể bơi lộ thiên sóng sánh màu nước biển, bờ cát mô phỏng với vỏ sò sặc sỡ khắp nơi, cảm giác cứ như được nhìn thấy đại dương phiên bản mini vậy.

Kịch bản ghi hình là nàng tiên cá dưới đáy biển cùng hải tặc đẹp trai mến mộ nhau, vậy là nàng tiên cá cam nguyện cắt đi đuôi cá của mình, biến thành đôi chân để hai người có thể ở bên nhau. Sau đó, hải tặc và kẻ địch chiến đấu kịch liệt, đôi mắt bị mù, nản lòng thoái chí, nàng tiên cá đã lấy đôi mắt của mình ra cho anh rồi biến thành bọt nước, hòa vào với đại dương.

Hải tặc đau khổ hối hận tột cùng, liền nhảy xuống đáy biển tự tử, đôi mắt biến thành ngọc trai. Thời gian thấm thoát trôi qua, người yêu chuyển thế lại gặp nhau, chàng trai đeo vòng cổ ngọc trai lên cho cô gái.

Kịch bản là do Mike biên soạn, căn cứ vào lời kể của Tư Dao. Vào cái đêm lấy được suất đại diện hình ảnh cho nhãn hàng, Tư Dao đã xem chuyện kể về nàng tiên cá, sau đó cười khẩy khinh bỉ câu chuyện cổ tích lãng mạn này.

Người cá là chủng tộc rất mạnh mẽ, các nàng thông minh và táo bạo, vẫy đuôi có thể đánh bay cá kiếm, lại còn rất thuần thục việc vờ vịt lừa người, không ai dễ dàng bị bắt nạt cả.

Đôi mắt của người cá là tinh thể, ban đêm có thể tỏa sáng rất mạnh, loại tinh thể này giống như nguồn năng lượng của máy móc, trái tim của loài người, một khi bị phá hủy thì nhất định sẽ phải chết.

Người cá sẽ không bao giờ hiến dâng hy sinh, họ có tín ngưỡng của riêng mình, cùng bạn đời sống chết có nhau, vào lúc họ sắp lìa đời, giây phút hấp hối sẽ tự kết liễu người bạn đời của mình.

Mặc dù Mike đã chỉnh sửa câu chuyện nhưng tổ đạo diễn vẫn có ý kiến. Họ cảm thấy câu chuyện nàng tiên cá và hải tặc sẽ phá hủy tam quan của mọi người. Trong khi tổ đạo diễn đang tranh luận với Mike, Tư Dao lẳng lặng làm quần chúng ăn dưa.

Tổ đạo diễn cố gắng nói lý nhưng Mike cắn chết kịch bản không nhả. Cuối cùng, tổ đạo diễn không còn cách nào đành phải thỏa hiệp trong tức giận.

Đuôi cá màu lam ngọc tinh xảo, phía trên được trang trí vảy cá đồng màu, tóc đen cuốn lên, xinh đẹp khiến thợ trang điểm ôm khuôn mặt mê mẩn, lấy điện thoại ra chụp lấy chụp để.

Sau khi thay quần áo và ra khỏi phòng trang điểm, Tư Dao lạnh căm căm ôm lấy cánh tay run rẩy. Tào Nguyên Huy chạy nhanh lại, phủ thêm áo khoác bông cho cô, Tư Dao đeo đuôi cá nhảy về phía bể bơi.

Được Tào Nguyên Huy trợ giúp ngồi xuống bên bể bơi, Tư Dảo thử bỏ đuôi cá vào trong bể bơi, không ngờ là nhiệt độ lại bình thường, thoải mái.

Trả áo khoác lại cho Tào Nguyên Huy, Tư Dao chậm rãi nhảy vào trong bể bơi, thong thả lắc lư hai chân. Đuôi cá màu lam tao nhã đong đưa, sống động vô cùng, mọi người ở hiện trường ghi hình đều lộ vẻ mặt kinh diễm.

“Chuẩn bị đi!” Mike cao giọng hét lên, các bộ phận đều nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, chờ lệnh của Mike. Xác định không bị lọt cảnh hậu trường vào khung hình, Mike trực tiếp hô bắt đầu.

Tư Dào trầm mình vào trong đáy nước rồi chuyển động, đôi mắt xanh lam trong suốt thanh khiết, nụ cười đơn thuần tươi đẹp. Đây là cảnh quen biết với hải tặc, có tương tác với động vật dưới biển. Tổ đạo diễn sẽ tới trung tâm hải dương để ghi hình.

Như thể nghe được âm thanh đặc biệt, nàng tiên cá xoay người bơi về hướng bờ biển, khi gần đến nơi, cô chui ra khỏi mặt nước, lặng lẽ trốn sau một khối đá ngầm. Trong khoảnh khắc ấy, mọi người đều thấy rất xúc động. Mike nhớ đến một câu nói của Trung Quốc, là hoa sen mới nở.

Nàng tiên cá nấp ở phía sau đá ngầm, nhìn về phía có tiếng động, thấy một hải tặc bị thương đang nằm trên bãi biển. Diễn vai hải tặc là nam minh tinh của nước M, hiện tại anh ta còn chưa tới, hình ảnh của anh ta sẽ phải ghi thêm sau.

“Cắt!” Mike hô ngừng, Tư Dao nhanh chóng chui lên, nhảy ra khỏi bể bơi. Tào Nguyên Huy nhanh chóng chạy đến phủ thêm khăn tắm, áo khoác cho cô. Nhìn thấy Tư Dạo bị đông lạnh đến tím tái bờ môi, lông mày của Tào Nguyên Huy nhíu chặt lại.

Mike xem hình ảnh vừa quay, coi như vừa lòng mà gật đầu, phó đạo diễn cùng trợ lý ở bên cạnh bĩu môi, giả vờ làm gì chứ, vừa rồi còn len lén nhếch miệng cười, giờ thì lại ra vẻ lạnh lùng cao ngạo.

“Cảnh này xong rồi, chuẩn bị quay phần kết đi.” Mike ra lệnh.

Tào Nguyên Huy lo lắng cho sức khỏe của Tư Dao, không hề đứng dậy rời đi: “Cơ thể có chịu được không?” Tư Dao nắm tay tỏ vẻ không sao cả, Tào Nguyên Huy đưa trà gừng cho cô: “Mau uống cái này đi.”

Tư Dao uống hết ly trà gừng vào, Tào Nguyên Huy cầm áo khoác rời khỏi khu ghi hình. Tư Dao xoa xoa mặt, lại nhảy vào trong bể chuẩn bị tiếp tục ghi hình.

Hôm nay chỉ có bốn cảnh quay trong nước thôi, còn hai cảnh là ở trong biệt thự trên đất liền. Tư Dao từng đọc được một câu trên mạng, đau dài không bằng đau ngắn, chết sớm chết muộn gì cũng đều là chết, nếu đều là trong nước thì làm liền một mạch cho xong đi.

Sau khi đau khổ ghi hình trong nước xong, không đợi Tào Nguyên Huy tới, Tư Dao đã chạy thẳng vào phòng trang điểm. Đạo diễn nghẹn họng, trân trối nhìn hành động này của cô, đeo đuôi cá mà sao nhảy được nhanh như vậy.

Chạy vào trong phòng trang điểm ấm áp, Tư Dao nhẹ nhõm thở phào một hơi, cả người xụi lơ trên sô pha phòng trang điểm. Tào Nguyên Huy tới đưa cả nồi canh gừng, vừa dụ dỗ vừa đe dọa Tư Dao uống.

Sau khi để Tư Dao nghỉ ngơi một hồi, thợ trang điểm cầm y phục hóa trang vào: “Chúng ta chuẩn bị cho phần sau đi.”

Tư Dao nhìn bộ hóa trang người cá phản chiếu trong gương, nghĩ nghĩ rồi đưa di động cho thợ trang điểm: “Anh chụp giúp tôi hai kiểu đi.” Chụp ảnh ghi hình cho Diêm Tử Ký xem dường như đã thành thói quen của cô rồi.

Sau khi chụp xong, Tư Dao ngoan ngoãn đi đổi trang phục chuẩn bị cho cảnh kết. Hai cảnh tiếp theo đều đơn giản, nàng tiên cá lên đất liền nhưng không hạnh phúc. Hải tặc si mê chiến tranh và giết chóc, không muốn làm bạn cùng cô.

Hai cảnh này ghi hình ở trong cung điện xa xỉ cô ở, thưởng thức đồ ăn ngon nhất, có được quần áo đẹp nhất cùng những viên đá quý quý giá tinh xảo nhất, nhưng không có nụ cười.

Lúc trước, khi đặt ra cảnh quay này, khung cảnh mà tổ đạo diễn chuẩn bị là hoang đảo, một đảo hải tặc đen tối như mực. Tư Dao thấy vô cùng kỳ quái, cần gì phải keo kiệt như vậy? Hải tặc nhiều tiền như vậy đều cho cá ăn hết rồi à?

Tổ đạo diễn trầm mặc, vẻ mặt đúng kiểu ‘lời cô nói hợp lý đấy tôi không có cách nào phản bác’.

Ghi hình đến tận ban đêm mới chấm dứt, các bộ phận trong đoàn quay đều rất bội phục sự chuyên nghiệp của Tư Dao. Ban đầu chỉ nói chuyện khách sáo lễ phép thôi, đến cuối cùng cũng trở nên chân thành tha thiết.

Tư Dao bọc áo khoác trở về nhà, làm loạn lên nói muốn ăn cá nướng. Tào Nguyên Huy nhìn thấy cũng đã muộn rồi, đến lúc về nhà cũng phải lăn lộn dọn này dọn kìa tới tận khuya nên liền đồng ý đưa cô đi ăn cá nướng.

Tìm được quán cá nướng, Tư Dao bọc kín như một con chim cánh cụt, vui vẻ phi vào trong quán, kết quả vừa tới cửa quán đã gặp người quen.

“Chị dâu họ.” Xác định không nhìn nhầm người, Đường Minh chạy đuổi theo, chặn Tư Dao lại, cười hì hì chào hỏi: “Chị dâu họ, đúng là chị rồi.”

Tư Dao nghi hoặc nhìn Đường Minh, khó hiểu không biết sao cậu ta lại ở đây. Như hiểu được vẻ nghi hoặc của Tư Dao, Đường Minh chỉ vào Lâm Phong Đào ở phía sau, giải thích: “Em tốt nghiệp trường cảnh sát liền đến đây làm cùng anh Lâm.”

Tư Dao nhận ra Lâm Phong Đào. Lúc trước khi khu trung tâm thương mại Nghiễm Hoa bị tấn công, Lâm Phong Đào đã dẫn đầu đội cảnh sát đặc nhiệm. Lúc này Tào Nguyên Huy đã đỗ xe xong rồi quay trở lại, Lâm Phong Đào nói: “Đừng đứng chắn ở đây như thế, đi vào ngồi xuống rồi nói.”

Bốn người vào quán cá nướng yêu cầu phòng riêng. Lâm Phong Đào đưa thực đơn cho Tư Dao và Tào Nguyên Huy.

“Tương phùng không bằng vô tình gặp gỡ, muốn ăn gì cũng được, hôm nay tôi mời.”

Lâm Phong Đào đã nói vậy rồi, Tư Dao cũng không khách sáo gì với anh ta nữa. Cô gọi toàn bộ các món thịt trong thực đơn, khí phách lật trang xoèn xoẹt. Lâm Phong Đào nhìn mà khóe miệng run rẩy, Tào Nguyên Huy im lặng lắc đầu nín cười.

Chờ tới khi gọi đồ ăn xong, Đường Minh cầm ấm trà làm ấm tay, vừa chờ cơm vừa tán gẫu với Tư Dao: “Chị dâu họ, em vừa tới thành phố A, định một thời gian nữa sẽ đi thăm chị, không ngờ lại gặp ở đây.”

“Vừa ghi hình xong nên đói bụng.” Tư Dao có chút choáng đầu, nhưng cũng không để ý lắm: “Cậu công tác ở đây à?”

“Năm trước em tốt nghiệp trường cảnh sát, năm nay đến thành phố A thực tập.” Đường Minh chỉ vào Lâm Phong Đào khoe khoang: “Đây là anh Lâm của em, mục tiêu của em chính là vào đội cảnh sát đặc nhiệm của anh Lâm.”

Đường Minh và Tư Dao tán gẫu rất rôm rả, Lâm Phong Đào nhìn về phía Tào Nguyên Huy, nói: “Tôi nghe đội trưởng Quách nhắc đến anh rồi, đội viên đặc chiến vô cùng ưu tú.”

Tào Nguyên Huy nâng tách lên uống trà, ánh mắt thản nhiên: “Đều là quá khứ rồi.”

“Nghe nói kỹ năng vật lộn của anh đứng đầu đội Báo Đốm, có thời gian chúng ta giao lưu một chút.” Lâm Phong Đào đưa ra lời mời.

“Được.” Mặc dù đã gác kiếm nhưng nhiệt huyết vẫn chưa tiêu tán, đối mặt với lời mời chiến của Lâm Phong Đào, Tào Nguyên Huy vui vẻ đồng ý. ( truyện trên app T𝕪T )

“Chị dâu họ, Thi Thi theo chân chị họ làm việc ở công ty. Đoạn thời gian trước, con bé nói chuyện điện thoại với em bảo sẽ ghé qua thăm chị.” Đường Minh kể tình hình của Diêm Thi Thi cho Tư Dao.

Tư Dao nhớ Diêm Thi Thi học ngành quản lý tài chính, Diêm Linh có trong tay tập đoàn Thịnh Hoa, Diêm Thi Thi đi theo cô ấy cũng là chuyện đương nhiên.

“Thật ra em thấy rõ chút mánh khóe của con bé đó rồi.” Đường Minh ghé vào gần Tư Dao nháy mắt ra hiệu nói nhỏ: “Con bé muốn đến xem biệt thự của chị đấy.”

“Nếu hai người thích thì cứ dọn qua đó ở đi.” Tư Dao hào phóng phất tay.

“Thật sao!” Đường Minh kích động trợn tròn mắt, rõ ràng đã bị niềm vui bất ngờ này đánh cho choáng váng: “Em thật sự có thể qua đó ở sao?”

“Biệt thự cũng lớn mà, bình thường cũng không dùng, cậu muốn vào ở thì vào ở đi.” Tư Dao đẩy khuôn mặt Đường Minh đang tới gần, nhún vai đương nhiên: “Dù sao chị còn có rất nhiều mà.”

“Chị dâu họ, em thật sự yêu chị chết mất!” Đường Minh rất muốn hôn Tư Dao một cái nhưng lại e sợ sự khủng bố của Diêm Tử Ký nên đành nghĩ thôi bỏ đi.

Cá nướng được đưa vào, Tư Dao đã đói đến mức bụng dán vào lưng rồi, vậy là thẳng tay cầm đũa bắt đầu ăn cơm. Đường Minh còn đang đắm chìm trong mộng đẹp ở biệt thự, hạnh phúc đến xoay vòng.

Tư Dao nghi ngờ nhìn sự kích động của Đường Minh: “Chị nhớ rõ Tử Ký từng nói, nhà cậu không thiếu tiền mà.”

“Nhà của em đúng là có tiền, trên danh nghĩa thì em cũng có cổ phần công ty, nhưng bố em nói nuôi con trai phải khắt khe, nuôi con gái phải hào phóng, nên chỗ đó bố em đã phong tỏa cả rồi.” Đường Minh ấm ức mếu máo: “Phải chờ em cưới vợ mới cho.”

Tư Dao nhìn vẻ mặt buồn cười của Đường Minh, cảm thấy tên này đúng là giống Diêm Kiều Quân, đều là đám bỉ ổi thiếu đánh.

“Chị dâu họ.” Đường Minh hèn mọn vỗ vai Tư Dao, cười bẹp cả mồm: “Hiện tại em đã là cảnh sát ở thành phố A rồi, từ giờ em sẽ bảo kê...”

“Khụ!” Lâm Phong Đào ho khan một tiếng, khóe mắt nguy hiểm liếc nhìn Đường Minh một cái.

Đường Minh rét cóng run rẩy, nhanh chóng ngồi ngay ngắn thẳng tắp, cầm đũa gắp đồ ăn cho Lâm Phong Đào: “Ăn cơm, ăn cơm thôi, anh Lâm vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”

“Chép quy tắc đội cảnh sát hai trăm lần, cuối tuần giao đến văn phòng cho tôi.” Lâm Phong Đào mặt không biểu tình, cự tuyệt sự ân cần của Đường Minh.

“Anh Lâm à...”

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp