Sau vụ tấn công trung tâm thương mại, Lê Tinh xin nghỉ ốm để nghỉ ngơi, Lăng Kỳ lúc này cũng cố tình tránh mặt Tư Dao. Tư Dao không suy nghĩ gì về mấy chuyện đó, để lại đơn xin nghỉ phép, rồi cũng lẩn trốn chuồn đi.

Sau khi giải quyết xong chuyện của Triệu Như Nguyệt, quá trình quay phim “Dấu chân minh tinh” cũng kết thúc, đang trong lúc thử vai “Mặc Ngân Kiếm Ca”, Tư Dao rất ngạo mạn vắng mặt.

Diêm Tử Ký xin nghỉ phép về nhà cưới Tư Dao, không có lời thề non hẹn biển ngọt ngào, không có hoa tươi mỹ rượu chúc phụng, hai người kết hôn rất đơn giản.

Sau khi ra khỏi Cục dân chính với cuốn sổ đỏ còn nóng hổi, tâm trạng Diêm Tử Ký rất phức tạp. Anh chưa từng có hy vọng xa vời gì về hôn nhân, làm kẻ độc thân kỳ cựu bao nhiêu năm qua, bây giờ đột ngột kết hôn như vậy, đầu óc có chút ngẩn ngơ.

Tư Dao thẫn thờ cầm tấm ảnh cưới lên, trong mắt tràn đầy sự vui sướng. Tư Dao không có khái niệm gì về kết hôn cả, cách giải thích của cô về hôn nhân đó là lấy được giấy đăng ký kết hôn là có thể ở bên Lão Diêm mãi mãi.

Diêm Tử Ký ngắm nhìn gương mặt của Tư Dao, khóa môi khẽ cong lên, lấy người ngoài hành tinh làm vợ, rốt cuộc kiếp trước anh đã tạo ra bao nhiêu nghiệt vậy chứ.

Nhưng không quan tâm là nghiệt duyên hay lương duyên, đời này anh sẽ cùng cô trải qua. Diêm Tử Ký chấp nhận số phận nắm tay Tư Dao, thấp giọng nói: “Có đói không?”

Tư Dao giấu giấy đăng ký kết hôn vào bên người, dùng đôi mắt xanh lam nhìn Diêm Tử Ký: “Em muốn ăn cua.”

Diêm Tử Ký đưa Tư Dao đến bãi đậu xe, nghĩ xem nhà hàng nào gần đó có cua. Ngồi trong xe, Tư Dao nhớ đến bộ phim bộ từng xem: “Tử Ký, em muốn đến công viên giải trí.”

“Đó là nơi dành cho trẻ con.” Diêm Tử Ký, người có phạm vi giải trí chỉ giới hạn ở trường bắn, không hề thích những nơi như công viên giải trí.

“Hành tinh Blue Sonor không có.” Tư Dao dựa vào vai Diêm Tử Ký làm nũng.

“Đừng làm loạn.” Diêm Tử Ký chú ý tới xe cộ trên đường, liếc nhìn vẻ mặt đau khổ của Tư Dao: “Gương mặt này của em dễ bị người ta nhận ra lắm.”

“Không sao đâu.” Tư Dao lấy ra một cặp kính từ trong không gian khí cụ, lúc đeo kính lên, khuôn mặt bị dữ liệu ảo che lấp, Tư Dao lập tức biến thành bộ dạng xa lạ.

Ánh mắt Diêm Tử Ký lộ vẻ kinh ngạc: “Đây là thiết bị công nghệ cao ở hành tinh của em hả?”

“Chỉ là là một món đồ chơi bình thường mô phỏng việc tổ chức lại dữ liệu da rồi che đi khuôn mặt ban đầu thôi. Nhóm dữ liệu bên trong có thể được hợp nhất theo ý muốn, diện mạo còn có thể thay đổi ngẫu nhiên nữa.” Tư Dao vừa nói vừa biểu diễn.

Diêm Tử Ký lẳng lặng quay mặt đi, cảm giác rất nhói mắt. Tư Dao xác định được gương mặt ảo xong, nghĩ tới khi từng ở Tinh Hà, Lão Diêm rất phản cảm mấy món đồ chơi thay đổi khuôn mặt kiểu này.

Tư Dao lấy ra một cặp kính mới, do dự đưa cho Diêm Tử Ký: “Anh muốn đeo không?”

Nhìn gương mặt xa lạ trước mặt, khóe môi Diêm Tử Ký giật giật, vẫn là gương mặt ban đầu dễ nhìn hơn. Muốn từ chối đeo kính nhưng nghĩ tới việc phải đưa Tư Dao đi chơi, vậy là chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Giúp Diêm Tử Ký đeo kính xong, Tư Dao đổi một khuôn mặt ảo trông rất phổ thông. Các gương mặt ảo này đều có tỷ lệ rất hoàn mỹ, cho dù là mặt phổ thông nhưng cũng là kiểu đẹp phổ thông.

Khi tìm thấy một nhà hàng có cua, Tư Dao gặm cua tới mức miệng đầy dầu mỡ, Diêm Tử Ký sờ sờ chiếc hộp trong túi quần, do dự một lúc cuối cùng vẫn không lấy ra.

“Ngày mai cùng anh về nhà gặp ba nhé?” Diêm Tử Ký đưa con cua đã bóc cho Tư Dao, ngập ngừng hỏi ý kiến của cô.

Tư Dao nhai chân cua, ậm ừ đồng ý, Diêm Tử Ký tươi cười nói: “Vì chúng ta đã kết hôn rồi nên em nhất định phải gặp ba.”

Tư Dao nuốt miếng thịt cua vào miệng, liếm khóe miệng hỏi: “Em có phải mang quà tới không?”

“Không cần, trong nhà cái gì cũng có.” Diêm Tử Ký cúi xuống giúp Tư Dao lau nước sốt trên má: “Mà ba thực sự cũng không cần gì cả, nên đừng lãng phí.”

Tư Dao gật đầu lia lịa, nếu như Diêm Tử Ký đã nói không mang theo thì cô sẽ không mang theo thứ gì. Diêm Tử Ký bị chọc cho bật cười, tiếp tục giúp Tư Dao bóc cua. ‘Đúng là một cô ngốc đơn thuần’.

Ăn xong một bữa cua no nê, Tử Dao đi theo Diêm Tử Ký đến khu vui chơi. Không phải ngày cao điểm như chủ nhật hay ngày lễ nên trong khu vui chơi không có nhiều du khách, ít nhất cũng không phải chen chúc.

Tư Dao kéo Diêm Tử Ký đi khắp nơi, dân ngoài hành tinh nhập cư trái phép nên thấy cái gì cũng mới lạ. Chơi xong vòng quay mê cung, ngôi nhà ma ám, con tàu cướp biển, ánh mắt của Tư Dao lại nhắm vào chiếc tàu lượn siêu tốc quay 360 độ.

Bị lời nũng nịu của Tư Dao làm cho không còn cách nào khác, Diêm Tử Ký chỉ có thể đưa cô đi mua vé ngồi. Vòng quay xoay tròn mấy vòng trên không, Tư Dao cảm nhận được tốc độ, nếu như không có Diêm Tử Ký kéo lại, cô còn muốn nhảy lên nữa.

Sau khi chuyến tàu lượn siêu tốc kinh hồn bạt vía đã kết thúc, Diêm Tử Ký gõ vào đầu Tư Dao: “Không sợ sao?”

“Không nhanh bằng chiến hạm với phi thuyền.” Đối mặt với sự phản bác của Tư Dao, Diêm Tử Ký không nói nên lời.

“Em muốn chơi nữa.” Tư Dao kéo Diêm Tử Ký vào tàu lượn, Diêm Tử Ký đỡ trán tuyệt vọng, cảm thấy hôm nay mình sẽ bị quay chết mất.

Theo chân Tư Dao trên tàu lượn bốn vòng, Diêm Tử Ký đành phải dụ dỗ, cuối cùng cùng chuyển hướng được sự chú ý của cô. Sau đó Tư Dao lại kéo anh tới ngựa hoang chạy trốn, Sa Huyên náo loạn, phi thuyền cướp biển, nhảy bungee, cỗ xe laze, đủ các loại kích thích.

Sau khi đi theo Tư Dao lên phi thuyền cướp biển, Diêm Tử Ký dẫn cô đến khu vực nghỉ ngơi, Tư Dao liếm môi nhìn Diêm Tử Ký: “Tử Ký, em muốn ăn kem nho.”

“Ngồi đây đợi anh.” Diêm Tử Ký đứng dậy đi về phía siêu thị, Tư Dao ngoan ngoãn không chạy lung tung.

Diêm Tử Ký đi vào siêu thị mua được thứ Tư Dao muốn ăn, khi anh đi ra thì nhìn thấy một con gấu anime đang bán bóng bay, vậy là xoay người đi đến, trả tiền mua một quả bóng bay.

Tư Dao đang đá chân chán chường, Diêm Tử Ký bước đến đưa cho cô cây kem. Tư Dao ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy Diêm Tử Ký cầm một quả bóng màu đỏ.

“Cho em này.” Diêm Tử Ký nhanh chóng đưa quả bóng bay đỏ cho Tư Dao.

Trong quân đội đều là mấy người đàn ông thô kệch, suốt ngày bày ra những trò đùa bẩn thỉu. Anh không dịu dàng ân cần, không biết dỗ dành các cô gái, đối mặt với tình cảm hôn nhân, Diêm Tử Ký chỉ cho rằng đối xử tốt với cô là được.

Lúc xin nghỉ phép, Quách Hác nói với anh rằng con gái đều thích lãng mạn, nhưng Diêm Tử Ký lại không lãng mạn. ‘Có lẽ tặng bóng bay khí chính là lãng mạn, trong phim vẫn luôn làm như vậy mà.’ Diêm Tử Ký mơ màng nghĩ.

Tư Dao ngây ngô nhận lấy quả bóng bay, dưới cái nhìn của Diêm Tử Ký chậm rãi mỉm cười: “Cảm ơn Tử Ký.”

Khóa miệng của Diêm Tử Ký cong lên, sau đó lại nhanh chóng thu lại, trịnh trọng gật đầu, nói: “Em thích là được.”

Tư Dao cầm bóng bay đưa kem cho Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký mở miệng không từ chối, đổi lại là nụ cười ngọt ngào của Tư Dao. Diêm Tử Ký cũng mím môi cười, trong mắt không che giấu được vẻ dịu dàng.

Vòng quay ngựa gỗ phát ra bản nhạc lãng mạn, Tư Dao và Diêm Tử Ký dựa vào người nhau, cô tựa đầu vào vai anh, cảm nhận sự hạnh phúc lan tràn.

Hoàng hôn buông xuống, ánh ráng chiều màu cam bao phủ sân chơi trong sự ấm áp mờ ảo. Tư Dao nhảy ra khỏi chiếc xe điện đụng, nắm lấy cánh tay của Diêm Tử Ký, vẻ mặt rất thỏa mãn: “Đồ chơi của trái đất thú vị thật đấy.”

“Ở hành tinh của em thường chơi cái gì?” Diêm Tử Ký cầm áo khoác của Tư Dao, thuận miệng hỏi.

“Chạy bán sống bán chết.” Tư Dao thản nhiên trả lời: “Là tội phạm bị truy nã, bị Liên bang truy sát.”

Diêm Tử Ký hoài nghi nhìn Tư Dao: “Tội phạm truy nã, em phạm phải chuyện gì vậy?”

“Là sản phẩm vi phạm lệnh cấm đó mà.” Tư Dao tìm kiếm từ ngữ để Diêm Tử Ký có thể hiểu: “Em là người tổng hợp chiến đấu đầu tiên, vi phạm luật của Liên bang, cho nên chính phủ Liên bang muốn tiêu diệt em.”

“Người tổng hợp chiến đấu?” Diêm Tử Ký cảm giác hơi mơ hồ.

“Là một cỗ máy được sửa đổi từ cơ thể con người. Luật Liên bang cấm cỗ máy được trang bị vũ khí, nhưng những bộ phận và dữ liệu của em đều là mô hình chiến đấu, cho nên em được xếp vào hàng cấm.”

Diêm Tử Ký chưa bao giờ hỏi về lý lịch của Tư Dao, Tư Dao cũng không chủ động nói ra. Diêm Tử Ký nhìn vào đôi mắt xanh lam long lanh của Tư Dao, vươn tay ôm cô vào lòng: “Cho dù là hàng cấm thì anh cũng sẽ cất giữ.”

Tư Dao kiễng chân, hôn lên khóe miệng Diêm Tử Ký: “Em đến chết cũng sẽ quấn lấy anh.”

“Anh chị à, có muốn làm một vòng đu quay cặp đôi không ạ?” Bầu không khí lãng mạn bị cắt ngang.

Diêm Tử Ký và Tư Dao ngước nhìn vòng đu quay đang quay, Diêm Tử Ký cau mày từ chối: “Không cần đâu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tư Dao bĩu môi chán ghét: “Quá chậm, đủ để tôi lái chiến hạm hai vòng quanh Tinh Hà luôn rồi.”

Nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, khóe miệng nhân viên kia giật giật, phát cuồng rống lên: “Cái này là lãng mạn, lãng mạn đấy!”

Rời khỏi vòng đu quay cao chọc trời, đi ngang qua gian hàng bắn bóng, Tư Dao chỉ vào quầy hàng rồi nói: “Tử Ký, em muốn con vịt màu vàng đó.”

Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao tới, cầm súng bắn bóng lên, nghe ông chủ nói về quy luật trò chơi. Một hiệp được hai mươi phát đạn, phải bắn được toàn bộ mới có thể thắng được vịt vàng.

Diêm Tử Ký không nói nhiều, cầm súng đứng thẳng người, khí thế độc đoán và uy lực, ông chủ đang thao thao bất tuyệt im bặt ngay lập tức.

Súng pháp của Diêm Tử Ký trong căn cứ Báo Đốm khó có đối thủ, nói gì đến bóng bay dễ vỡ. Diêm Tử Ký động tác thuần thục, kỹ thuật bắn súng chuẩn xác, khiến ông chủ ngơ ngác ra nhìn.

Nhanh chóng giải quyết xong hết đống bóng bay, Diêm Tử Ký thuận tay thu súng lại, ánh mắt sắc bén nhìn ông chủ: “Trò chơi đã vượt qua rồi, quà đâu?”

Ông chủ bị dọa đến mức cả người run rẩy, nhanh chóng cầm lấy con vịt màu vàng đưa cho Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký đưa con vịt màu vàng cho Tư Dao, Tư Dao hài lòng ôm lấy anh cọ tới cọ lui: “Tử Ký giỏi thật đấy.”

Diêm Tử Ký đưa Tư Dao rời đi, ông chủ nhìn bóng bay vỡ tung tóe khắp sàn nhà, lấy tay xoa mặt lắp bắp thì thào nói: “Ánh mắt dọa người quá rồi đấy, suýt chút nữa thì tưởng là cướp.”

Tư Dao ôm con vịt vàng đi dạo ven hồ, Diêm Tử Ký lặng lẽ đi theo phía sau. Dưới đáy hồ được trang hoàng ánh đèn lộng lẫy, phản chiếu mặt hồ gợn sóng, mơ mộng huyền ảo.

“Cuối tháng này em phải thử vai trong “Mặc Ngân Kiếm Cao”, còn một khoảng thời gian nữa.” Tư Dao nói với Diêm Tử Ký chuyện trong giới giải trí: “Phong Thần nói bộ phim này rất quan trọng, dặn em phải lấy được.”

“Phong Thần muốn nâng em lên làm ảnh hậu, còn em thì không muốn làm.” Tư Dao mím môi than thở: “Em muốn ở bên cạnh anh, nhưng anh thì lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em.”

“A Dao.” Diêm Tử Ký thấp giọng lên tiếng.

“Hửm?” Tư Dao dừng bước, xoay người nhưng lại đụng đúng phải ngực của Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký ôm lấy Tư Dao, lấy ra chiếc hộp nhung thiên nga màu xanh giấu trong túi quần đưa cho cô.

Tư Dao sững sờ nhìn chiếc hộp màu xanh lam, ngơ ngác không hiểu ý tứ của Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký mở chiếc hộp màu xanh lam, để lộ chiếc nhẫn bên trong: “Kết hôn đều cần nhẫn, có thích không?”

Để chuẩn bị chiếc nhẫn này, Diêm Kiều Quân đã chuẩn bị hai bản thiết kế cho anh, Diêm Tử Ký nhìn đến hoa mắt mới quyết định chọn cái này, nhưng sợ rằng Tư Dao không thích, cho nên vẫn luôn không dám lấy ra.

Tư Dao chạm vào viên kim cương tinh xảo trên chiếc nhẫn, hai mắt đột nhiên cay cay. Diêm Tử Ký lấy chiếc nhẫn ra, cầm tay Tư Dao, nhẹ nhàng giúp cô đeo lên.

Tư Dao ngước nhìn Diêm Tử Ký, sau đó bắt chước mang chiếc nhẫn nam cho anh, cho dù thời gian không gian đều đã thay đổi, nhưng cuối cùng hai bàn tay này vẫn nắm chặt lấy nhau.

Diêm Tử Ký tháo kính của hai người ra, để lộ gương mặt ban đầu. Diêm Tử Ký ôm lấy cô thật chặt, cúi đầu hôn lên môi cô.

‘A Dao, bất luận sau này có ra sao, anh cũng sẽ là chỗ dựa cho em.’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play