Lúc Diêm Tử Ký bưng cơm về ký túc xá, Tư Dao vừa tắm xong đi ra, ánh mắt Diêm Tử Ký nhìn theo khuôn mặt ướt sũng của Tư Dao, chuyển đến chiếc đùi trơn trượt của cô, sau đó mũi bắt đầu nóng lên.

Diêm Tử Ký khắc chế sự kích động trong lòng, khuôn mặt đen như mực, xoay người ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại. Tư Dao lau tóc ngơ ngác nhìn ra cửa, không hiểu sao Diêm Tử Ký lại bị kích động.

Sau khi Diêm Tử Ký xây dựng phòng tuyến xong, lại một lần nữa đi vào trong phòng, quay lưng về phía Tư Dao mà khóa cửa lại, cứng ngắc di chuyển về phía sau. Tư Dao ôm gối lăn vào trong chăn, ánh mắt khó hiểu nhìn bóng lưng của Diêm Tử Ký.

Diêm Tử Ký đặt cơm lên bàn, xoay người đụng phải chân của Tư Dao, nhanh chóng quay lưng lại, mặt đen khiển trách: “Áo sơ mi không chỉnh tề không đứng đắn, mau chóng mặc quần áo vào!”

“Quần áo Tào Nguyên Huy giữ rồi.” Tư Dao vương người ra muốn lấy hộp cơm.

Diêm Tử Ký gõ vào tay Tư Dao, xoay người cởi áo khoác bọc lại: “Dù không có quần áo thì cũng không thể không mặc được.”

“Em mặc rồi mà.” Tư Dao kéo cổ áo ra mà phản bác.

Diêm Tử Ký không nhịn được mà véo mặt Tư Dao, trong mắt tràn đầy sự tức giận: “Còn dám tìm lý do, trong doanh trại đều là đám đàn ông thô lỗ, lỡ có ai vào phòng không gõ cửa thì làm sao.”

“Thì em sẽ đánh người đó.” Tư Dao nắm chặt nắm đấm, hai má phồng lên.

“Coi như em giỏi.” Diêm Tử Ký bị chọc giận tới mức bật cười, túm lấy cánh tay Tư Dao: “Chỉ dựa vào hai cái xương nhỏ này của em, người ta còn không ném cho em văng đi luôn đấy.”

“Em làm gì có yếu ớt như thế.” Tư Dao bị chọc cho tức giận, đưa tay muốn cào Diêm Tử Ký.

Diêm Tử Ký ngăn Tư Dao lại, khóe miệng thoáng hiện ý cười: “Đừng quậy nữa.”

“Em đói bụng rồi.” Tư Dao bọc trong áo khoác của Diêm Tử Ký, chiếc áo hoàn toàn không vừa người.

Diêm Tử Ký đưa hộp cơm cho Tư Dao: “Em ăn trước đi, tôi tới tìm Nguyên Huy lấy quần áo.”

“Được.” Tư Dao cầm đũa, ánh mắt nhìn chằm chằm hộp cơm rồi tùy ý gật đầu. Đã quen với cái cách ăn uống của Tư Dao rồi, Diêm Tử Ký xoa xoa đầu cô, đứng dậy rời khỏi phòng.

Diêm Tử Ký không đi lâu, lấy được quần áo liền trở về ký túc xá. Tư Dao ăn cơm thay áo ngủ, nằm trên giường chờ Diêm Tử Ký tắm rửa đi ra.

Diêm Tử Ký mặc tay áo ngắn đi ra khỏi phòng tắm, từ trong tủ lấy gối ra chuẩn bị rời đi: “Tối nay em ngủ trong phòng tôi đi, tôi tới ngủ với Hàn Kính.”

“Có phải anh ghét bỏ em lắm không?” Tư Dao mở to đôi mắt xanh lam, ủy khuất nhìn Diêm Tử Ký.

“Không phải đâu, đừng suy nghĩ lung tung, em mau ngủ đi.” Diêm Tử Ký xoay người chuẩn bị rời đi.

Tư Dao nhanh nhẹn nhảy xuống giường, đuổi theo Diêm Tử Ký rồi túm lấy cánh tay anh: “Em muốn anh ở cùng với em.”

Đã từng cùng giường cùng gối nhiều năm như vậy rồi, xó xỉnh nào của tinh cầu hoang vu cũng đều có thể ở cùng nhau, vậy mà giờ Diêm Tử Ký lại luôn trốn tránh cô, Tư Dao cảm giác rất khó chịu.

“Nghịch ngợm.” Diêm Tử Ký nghiêm mặt lại, Tư Dao túm lấy Diêm Tử Ký không buông, đôi mắt xanh lam thăm thẳm giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc, Diêm Tử Ký nhất thời bị K.O.

Diêm Tử Ký mềm giọng xuống, xoa đầu Tư Dao kiên nhẫn giải thích: “Tư Dao, chúng ta còn chưa kết hôn.”

“Em sẽ kết hôn với anh.” Tư Dao ôm lấy eo của Diêm Tử Ký: “Anh đừng rời bỏ em mà.”

“Anh cũng không muốn rời bỏ em, chỉ là anh...” Ông nói gà bà nói vịt không giải thích được, Diêm Tử Ký khổ sở ôm đầu.

“Anh muốn đi thì em cũng phải đi theo anh.”

“Em đi thì không được.” Diêm Tử Ký lạnh mặt quát lớn. Ở đó đều là bọn đàn ông độc thân thâm niên, huyết khí phương cương, cừu non mềm mại như Tư Dao mà tới đó thì chẳng phải không còn lại chút xương nào sao?

“Tử Ký.” Tư Dao chu môi ủy khuất. Khi còn bị Tinh Hà truy nã, Diêm Tử Ký hận không thể trói cô vào thắt lưng, sao bây giờ lại phải trốn tránh cô chứ.

Trái tim Diêm Tử Ký bị Tư Dao làm nũng đến mức ngọt ngào, đưa gối cho Tư Dao, bỏ vũ khí đầu hàng: “Bây giờ thì mau chóng đi ngủ đi.”

Tư Dao ôm chặt gối, hai mắt lóng lánh nước nhìn Diêm Tử Ký: “Ở đây với em.”

“Được.” Diêm Tử Ký bất đắc dĩ đồng ý.

Tư Dao vui vẻ nhảy trở lại trước giường, đặt gối của Diêm Tử Ký xuống. Diêm Tử Ký đi theo, tìm một tấm thảm bên cạnh giường trải xuống đất: “Em ngủ trên giường đi, anh sẽ ngủ dưới mặt đất.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tư Dao nhíu mày muốn làm loạn tiếp, Diêm Tử Ký nét mặt nghiêm nghị nói: “Đây là giới hạn cuối cùng rồi, không được làm loạn nữa.”

Tư Dao nhìn tấm thảm suy nghĩ một chút, đứng dậy rồi nhảy xuống đất: “Em ngủ dưới đất, anh ngủ trên giường đi.”

“Tư Dao!” Diêm Tử Ký vội vàng ấn Tư Dao lại, đừng có đùa giỡn nữa, để cho vợ ngủ dưới đất còn anh thì lại ngủ trên giường, anh là loại người như thế chắc?

Sau khi Diêm Tử Ký mạnh mẽ cưỡng chế Tư Dao nằm xuống giường xong, anh tắt đèn rồi cũng nằm xuống. Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Diêm Tử Kỷ nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Tư Dao, trái tim như bị thứ gì đó va chạm: “Nhắm mắt ngủ đi.”

“Tử Ký, em thích anh nhất.” Tư Dao mím môi nở nụ cười chân thật.

Hai má Diêm Tử Ký hơi nóng, trừng to hai mắt muốn che giấu sự khó xử: “Ừm.”

“Còn anh thì sao, anh có thích em không?” Tư Dao chờ mong nhìn Diêm Tử Ký.

Bị Tư Dao nhìn đến mức cả người khô nóng, Diêm Tử Ký thấp giọng thầm mắng mùa hè nóng bức. Tư Dao đưa tay chạm vào bả vai Diêm Tử Ký: “Tử Ký?”

“Tắt đèn rồi thì ngủ đi.” Diêm Tử Ký gỡ tay Tư Dao đặt trở về.

“Anh có thích em không thế? Tư Dao cố chấp lặp lại câu hỏi.

“Thích.” Giọng nói của Diêm Tử Ký rất nhẹ, hoàn toàn không có kiểu bá đạo bình thường, sự dịu dàng ẩn trong đó khiến Tư Dao cong khóe mắt cười.

“Nghe lời, ngủ đi.” Diêm Tử Ký đưa tay che mắt Tư Dao lại.

“Ừm.” Nhận được câu trả lời thỏa đáng, Tư Dao hài lòng nhắm mắt ngủ.

Cảm giác được Tư Dao đã dần dần an tĩnh, Diêm Tử Ký thu tay lại, trong bóng tối ngắm nhìn Tư Dao, khóe miệng thoáng hiện ý cười. Có lẽ lựa chọn trong bệnh viện không phải là sự lựa chọn trong lúc kích động rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tư Dao tỉnh lại, Diêm Tử Ký đã đi huấn luyện rồi. Tư Dao rời giường thay quần áo thể thao màu xanh lá cây, chuẩn bị bắt đầu huấn luyện buổi sáng.

Tư Dao chạy xuống lầu rời khỏi khu ký túc xá, trời vừa sáng, mặt đất vừa được quét sạch vẫn còn vương hơi nước, không khí trong lành làm cho người ta vô cùng thoải mái.

Theo ký ức của ngày hôm qua, Tư Dao tìm được sân tập, theo chế độ huấn luyện bình thường mà bắt đầu chạy. Bộ đồ xanh anh dũng hiên ngang, dáng vẻ sôi nổi tinh thần phấn chấn nhìn thẳng vào mắt những binh sĩ kia.

Tư Dao lẳng lặng chạy ở sân huấn luyện, đồng thời điều chỉnh hô hấp, trong đầu thì chỉnh lý tư liệu cơ sở dữ liệu, đây là thói quen của cô, cô thích vừa tập luyện thể lực vừa tính toán số liệu.

Ánh nắng mặt trời xua tan cảm giác mát mẻ của buổi sáng, Tư Dao vẫn duy trì trạng thái như chạy trốn thần tốc của mình. Những binh sĩ huấn luyện bắt đầu nghiêm túc, thấp giọng bàn luận về số đo ba vòng của Tư Dao.

Khi cơ sở dữ liệu trong đầu chuyển về 0, Tư Dao chính xác dừng lại, kết thúc mười nghìn mét tập luyện thể lực.

Tư Dao lau mồ hôi trên trán, cơ thể hoạt động nhịp nhàng. Tào Nguyên Huy xuyên qua đám đông chạy đến bên cạnh Tư Dao, bộ dáng đầy mồ hôi hiển nhiên cũng vừa mới huấn luyện xong.

“Bình thường đều là năm ngàn mét mà, sao đột nhiên tăng gấp đôi thế.” Tào Nguyên Huy nhíu mày.

“Chỉ là chạy thôi, không sao cả đâu.” Cô đã từng cùng Diêm Tử Ký bị cả Tinh Hà rượt đuổi, chút huấn luyện này so với lúc đó cũng chỉ tính là con số lẻ mà thôi.

“Luyện tập cần phải được dần dần nâng cấp.

“Tôi biết.” Tư Dao xoay người rời đi: “Tử Ký về chưa?”

“Vừa về ký túc xá rồi.”

Tư Dao rời khỏi sân huấn luyện trở về ký túc xá, Diêm Tử Ký vừa tắm rửa đi ra, nhìn thấy bộ dáng Tư Dao đầy mồ hôi, vội vàng bật quạt lên: “Nguyên Huy nói em có thói quen tập luyện thể thao.”

“Ừm.” Tư Dao ngồi xổm trước quạt, thoải mái cho quạt thổi gió mát.

“Thích tập luyện thể thao là rất tốt.” Diêm Tử Ký kéo ghế cho Tư Dao, Tư Dao ậm ờ từ chối.

Tư Dao nâng cổ cho quạt thốc gió vào người, ngửa đầu hỏi Diêm Tử Ký: “Lát nữa anh còn phải huấn luyện tiếp à?”

Biểu cảm của Diêm Tử Ký thoáng cái đã trở nên lúng túng: “Đại đội trưởng Lôi cho anh nghỉ một ngày, hôm nay anh sẽ ở cùng với em.”

Đêm qua anh với Tư Dao ngủ cùng phòng, kết quả sáng nay đã truyền khắp cả doanh trại. Ánh mắt đám khốn nạn kia nhìn anh quá mức xấu xa, đại đội trưởng Lôi cũng gọi anh tới giáo huấn, bảo với anh trước khi kết hôn đừng làm gì bậy bạ, Đậu Nga cũng không oan ức bằng anh đâu!

Diêm Tử Ký nhìn về phía Tư Dao, cảm giác rất nghẹn khuất, anh với Tư Dao ngay cả hôn cũng chưa từng hôn, sao có thể làm chuyện bậy bạ được chứ.

“Tử Ký, anh có thể dẫn em đi chơi súng không?” Tư Dao chờ mong nhìn Diêm Tử Ký, nói vậy chứ cô còn chưa từng thấy qua vũ khí ở trái đất nữa.

Diêm Tử Ký vừa định lắc đầu cự tuyệt thì tầm mắt đã nhìn tới ánh mắt trong suốt của Tư Dao, lời đến bên miệng lại nuốt trở lại cổ họng: “Đội ba có huấn luyện bắn súng, anh dẫn em đi xem.”

“Ừm ừm.” Tư Dao nhảy dựng lên, vui mừng ôm lấy Diêm Tử Ký.

Trước lồng ngực đột nhiên cảm nhận được xúc cảm mềm mại khiến Diêm Tử Ký khựng người lại, sau đó lấy lại tinh thần, cứng ngắc không dám nhúc nhích: “Đi tắm rửa đi, sau đó anh sẽ dẫn em đi ăn cơm.”

“Được.” Tư Dao hồn nhiên chạy vào phòng tắm, Diêm Tử Ký đưa tay xoa ngực, nghĩ đến khoảnh khắc vừa chạm vào, khó mà quên được sự rung động mãnh liệt ấy.

Tư Dao tắm xong rồi đi theo Diêm Tử Ký đến phòng ăn, tuy rằng thời gian cao điểm để ăn cơm đã qua rồi nhưng Diêm Tử Ký và Tư Dao vẫn nhận được rất nhiều cái ngoái đầu.

Diêm Tử Ký theo thói quen nhường lại phần nhân bánh bao cho Tư Dao, Tư Dao ăn bánh, thỏa mãn ăn thêm cả cháo.

“Ăn ít đường thôi.” Nếm thử cháo của Tư Dao, hương vị ngọt ngào khiến Diêm Tử Ký nhíu mày.

Tư Dao nhe răng ra cho Diêm Tử Ký xem: “Răng em có bị sâu đâu.”

“Vi khuẩn có thể dễ nhìn thấy vậy sao? Đợi đến lúc có sâu răng thì phải nhổ ra, khi đó xem em còn dám không.”

“Em thường xuyên kiểm tra đấy, anh đang lừa em đó à.” Tư Dao trề môi phàn nàn.

Diêm Tử Ký lấy đũa gõ vào đầu Tư Dao, mặt đen nghiêm túc nói: “Ăn đường chính là không tốt.”

“Không tốt thì không tốt, cần gì phải động thủ vậy chứ.” Tư Dao ôm đầu ủy khuất.

“Hai vợ chồng lại show ân ái rồi.” Hàn Kính đi tới cười trêu ghẹo.

Diêm Tử Ký chỉ vào Hàn Kính giới thiệu: “Hàn Kính, trung đội trưởng đội hai.”

Tư Dao liếc mắt nhìn cấp bậc quân hàm của Hàn Kính, nhanh chóng đứng dậy: “Chào Hàn thiếu tá.” Hàn Kính, anh em sống chết có nhau của Lão Diêm, Tư Dao thường nghe Diêm Tử Ký kể với cô về người này.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tư Dao, Hàn Kính sửng sốt mất một lát, sau đó khom lưng phá lên cười: “Lão Tứ, cô vợ nhỏ của cậu đúng là thú vị đấy.”

Vẻ mặt Tư Dao ngơ ngác, Hàn Kính khoát tay bảo Tư Dao ngồi xuống: “Đừng câu nệ làm gì, đều là người nhà cả.”

“Có việc thì nói, không có việc gì thì mau cút đi.” Diêm Tử Ký ghét bỏ đuổi người.

Hàn Kính ngồi xuống bên cạnh Diêm Tử Ký, cười tủm tỉm nhìn Tư Dao: “Cậu giấu vợ như bảo bối thế, tôi chỉ đến giới thiệu với em gái chút thôi mà.”

Không muốn nói chuyện nhảm nhí với Hàn Kính, Diêm Tử Ký nhìn về phía Tư Dao: “Ăn no chưa?”

Tư Dao nuốt miếng bánh cuối cùng lại, lau miệng đứng dậy: “Ăn no rồi.”

Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao chuẩn bị rời đi, Hàn Kính vội vàng đuổi theo: “Muốn đi đâu vậy?”

“Sân tập bắn.”

“Hôm nay đội ba có huấn luyện bắn súng, muốn dẫn vợ đi xem sao?” Hàn Kính suy đoán ra ý tứ của Diêm Tử Ký, vui vẻ đuổi theo: “Tôi đi cùng cậu.”

“...” Cái đồ vô liêm sỉ như keo dán này, đúng là muốn ra tay đánh anh ta mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play