Ánh bình minh tựa như vén lên tấm lụa mỏng của màn đêm, trời lờ mờ sáng.

Tố Bạch Triệt dạo bước vào rừng trúc, ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn toàn bộ cây trúc xung quanh đều ngã rạp: "Nhìn bộ dạng này có lẽ hắn đã phát tiết cả một đêm rồi đi? Này có thể nói là những uất ức đã đến cực điểm đi, ta tới là thời cơ tốt nhất."

Đồng Khê chán nản nói: "Thì ra đây chính là tính toán của ngươi? Ngược lại ta quả thật đã xem thường ngươi đi."

Tố Bạch Triệt hừ một tiếng: "Ngu xuẩn."

Dứt lời, hắn thấy một bóng lưng

Thiếu niên dựa lên một cây trúc, áo bào chung quanh nhăn nheo, trên mái tóc đen kia phủ kín lá trúc, khẽ cúi đầu, nhìn chăm chú nắm lấy một dải lụa.

"Ngươi nhìn xem, bộ dáng thật chật vật."

Tố Bạch Triệt nhỏ giọng xì một tiếng, biểu tình chợt thay đổi trên mặt mang theo một biểu cảm ôn nhu chậm rãi đến gần: "Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại là gãy nhiều trúc đến vậy."

Ánh mắt Chu Huyền Lan có chút thay đổi, đem đoạn Già Tinh giấu vào trong ngực rồi mới nhìn về phía người vừa mới đến. "Đêm qua tu luyện ở đây."

Vẻ mặt Tố Bạch Triệt hiện ra chút do dự lát sau mới cất tiếng: "Trong lúc tu luyện có gặp phải phiền toái gì không?"

"Chưa từng." Chu Huyền Lan khẽ gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Tố Bạch Triệt vội bước theo: "Thật đúng lúc ta muốn đi đến Liễu Không, nến ngươi có gặp vấn đề trong lúc tu hành thì có thể hỏi ta."

Tiểu tử này quá sỉ diện đi, tu hành gặp phải khó khăn cũng không tình nguyện đi hỏi, giống y chan một hủ nút, tương lai có thể thành bảo vật như thế nào cơ chứ!

Trong lòng Tố Bạch Triệt có chút xem thường, trên mặt lại lộ ra nụ cười hòa hoãn ôn nhu nói: "Ngươi là đệ tử của Thanh Lăng tông phải không, cho dù Thẩm Tiên Quân không muốn dạy thuật pháp cho ngươi cũng không cần nản lòng thoái chí, ta thân là trưởng lão của Thanh Lăng, dù sao cũng có trách nhiệm trong chuyện này."

Chu Huyền Lan dừng bước, con ngươi hẹp dài khẽ nheo lại. "Đã như vậy, làm phiền Tố chân nhân bồi ta một chiêu đi."

Đồng Khê vội nói: "Cơ hội tốt, mau đem hắn đánh bại, mượn cơ hội này truyền thụ cho hắn thuật pháp."

Tố Bạch Triệt lạnh giọng: "Còn cần ngươi phí lời sao?"

Hắn vận linh lực trong người, tứ phương đầy sương mù tựa như linh khí quấn quanh hắn từ đầu đến chân, cùng với khuông mặt thanh lãnh đoan chính lại làm lộ ra một loại vẻ đẹp mông lung.

Người bình thường nếu gặp cảnh này cũng phải sững sờ mấy phần.

Tố Bạch Triệt ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi lên người Chu Huyền Lan lại phát hiện chẳng biết hắn đã nhắm mắt lại từ lúc nào.

Đồng Khê cười khẽ: "Nhất định là bộ dáng ngươi quá đẹp đi, hắn sợ bản thân sẽ động tâm nên mới nhắm mắt lại."

Tố Bạch Triệt trầm mặt không nói một lời, càng rót thêm linh lực vào lòng bàn tay ầm một kích đánh tới.

Ầm!

Mặt đất sụp ra một khe nứt thật lớn uốn lượn thành một đường, trúc tu cũng lảo đảo.

Chu Huyền Lan lại không chút thương tổn, vừa vẹn đứng ở đoạn cuối của khe nứt, hoàn mỹ tránh được phạm vi công kích.

Thần sắc của Tố Bạch Triệt có chút thay đổi, mặc dù chiêu này hắn chỉ dùng bảy phần lực, nhưng hắn đã là tu sĩ nguyên anh cảnh, chỉ là một trúc cơ hậu kỳ sao lại có thể né tránh một kích này được!

"Làm sao ngươi làm được?"

"Tính toán một chút lực đạo mà chân nhân muốn đánh tới, sớm tránh được phạm vi nguy hiểm. Sau khi thần thức thăng cấp, muốn tính toán một chút cũng không khó."

Đáy mắt Tố Bạch Triệt lộ ra một chút tán thưởng: "Ngược lại ngươi cũng có mấy phần năng lực."

"Chân nhân nói không sai." Chu Huyền Lan khẽ cong môi, giọng điệu có chút không giấu được vui vẻ: "Sư tôn chỉ giáo."

Biểu tình trên mặt Tố Bạch Triệt lập tức đông cứng lại, nửa ngày, mới ngoài cười trong không cười nói: "Thẩm Tiên Quân quả thật là một sư tôn tốt."

"Tất nhiên sư tôn cực kỳ tốt." Chu Huyền Lan nói xong những chuyện muốn nói liền phất tay áo rời đi.

Trong rừng trúc chỉ còn lưu lại một mình Tố Bạch Triệt, cười lạnh nói: "Nhân gia đã có sư tôn chỉ giáo, ngươi bắt ta làm một kẻ nhiệt tình lại bị bỏ mặc."

Đồng Khê vẫn không đáp lại, tâm tư có chút hỗn loạn, trong đầu tựa như muốn bốc cháy.

Có chút không đúng.

*

Thẩm Lưu Hưởng thức trắng đêm, còn chưa được nghỉ ngơi một chút thì truyền âm khí trong người khẽ vang lên bắt hắn đi Dạ Minh Phong.

Lăng Dạ đưa cho hắn vài món đồ: "Vốn là tối qua ta định đưa cho đệ, ai mà ngờ đảo mắt một cái thì người đã đi rồi, đây là quà hỉ của Đế Cung." (hỉ đây nghĩa là quà mừng, quà chúc mừng Thẩm sư tôn không phải quà cưới nha.)

Trong tay hắn, chính là một khối ngọc hoàng.

"Đế Tôn có lòng."

Thẩm Lưu Hưởng hơi thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Dạ, Đế Tôn nếu đế tôn đã biết được thân phân của hắn thì dĩ nhiên sư huynh cũng đã biết.

"Sư tôn trước khi đi đã nói cho huynh biết." Lăng Dạ nắm lấy tay Thẩm Lưu Hưởng đặt khối ngọc hoàng lên tay hắn. "Người từng nói, cho dù đệ có quyết định như thế nào thì đó chính là chọn lựa của đệ, nhưng chỉ cần đệ lưu lại Thanh Lăng Tông dù chỉ một ngày, thì nơi này vẫn mãi là chỗ an thân của đệ."

Sư tôn? Ngũ Uyên đạo nhân?

Thẩm Lưu Hưởng tựa hồ có chút đau đầu, cũng không thèm giữ hình tượng mà hỏi: "Sư tôn đi đâu rồi?"

Lăng Dạ khẽ thở dài: "Không biết, các đại năng giả trên thế gian chỉ cần đạt đến một cảnh giới nhất định thì sẽ phải chặt đứt hết nhân quả đối với những người xung quanh. Sau khi biến mất, hoặc là phi thăng, hoặc là ngã xuống."

Ngay lúc này bên ngoài đại điện có người gọi một tiếng: "Sư tôn."

Lăng Mạc Sơn tiến vào trong điện, hướng hai người hành lễ.

Lăng Dạ hỏi: "Chuyện gì?"

"Đệ tử..." Lăng Mạc Sơn muốn nói lại thôi, "Đệ tử xấu hổ, lúc nãy tỷ thí cũng người khác, trong lòng có chút thắc mắc, lần này đến đây chính là muốn thỉnh giáo sư tôn."

Lăng Dạ cảm thấy có chút bất ngờ.

Xưa nay Lăng Mạc Sơn luôn luôn trầm ổn, tâm tình kiên định có thể so với tu sĩ Kim Đan, thế này sau khi tỷ thí cùng người khác lại có thể gặp chuyện.

"Kể tỉ mỉ cho ta."

"Hôm qua đệ tử đánh bại Chu Huyền Lan."

"Bình thường cũng thường xuyên luận bàn với nhau, không sai biệt lắm."

"Hôm nay đệ tử lại bị Chu Huyền Lan đánh bại."

Ý cười trên mặt Lăng Dạ càng sâu: "Một đêm khổ luyện hắn liền có thể lĩnh hội được rất nhiều, không tệ."

"Tất cả chiêu thức mà đệ tử dùng đều vô dụng đối với hắn " Biểu tình của Lăng Mạc Sơn cực kỳ u ám, sau đó liếc nhìn Thẩm Lưu Hưởng ánh mắt lộ ra chút oan ức. "Hắn nói, là sư thúc dạy hắn, còn bồi hắn luyện suốt một đêm."

Chu Huyền Lan tìm hắn tỷ thí, không phải là vì khoe khoang mà chỉ muốn nhắc nhở hắn, cho dù hắn có học được thêm bao nhiêu chiêu thức đi chăng nữa, thì đối với Chu Huyền Lan cũng chỉ như muối bỏ bể.

Mục tiêu của bọn họ là chức danh đầu bảng kia, chỉ cần đứng trên võ đài thì tất cả đều là địch, đến lúc đó quang minh chính đại mà đánh một trận, ai thắng ai thua cũng không oán giận.

Lăng Mạc Sơn bị đánh đến tam quang vỡ nát, cũng không phải toàn bộ chiêu thức của hắn đều bị hóa giải mà phần lớn là vì sau khi Chu Huyền Lan thu tay lại lại đột nhiên nói đến sư tôn.

Lúc đó hắn vừa như lơ đãng nói lại tựa như có mưu đồ mà bổ thêm một câu: "Sư tôn bồi ta luyện cả đêm mới có thể khiến ta tinh tiến nhanh đến vậy."

Rốt cuộc thì Lăng Mạc Sơn cũng chỉ là một thiếu niên mới lớn, nhất thời trong lòng có chút gen tị.

Từ trước đến giờ sư thúc chưa từng quá để ý đến Chu Huyền Lan, thế nhưng bây giờ lại đột nhiên quan tâm đến hắn, cái kiểu quan tâm quá mức này thật sự khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Đường đường là một tu sĩ Hóa Thần cảnh lại bồi luyện giúp một đệ tử Trúc Cơ kỳ cả một đêm? Nếu chuyện này mà truyền đi thì ai có thể tin?

Mà sư tôn của hắn mặc dù cũng thường xuyên chiếu cố hắn, thế nhưng thân là tông chủ, trăm công nghìn việc không thể thiếu, nếu có chút thời gian nhàn hạ cũng chỉ đến chỉ điểm một, hai cái, chưa từng tự thân bồi hắn tu luyện.

Nhận ra tầm mắt sư huynh quăng tới, Thẩm Lưu Hưởng lập tức ngẩn đầu nhìn trời cao, giả bộ vô tội không biết gì.

Lăng Dạ bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Ta lại nói vì sao đêm qua đệ lại có thể siêng đến vậy, thì ra là có mưu đồ khác mà."

Thẩm Lưu Hưởng hãnh nở nụ cười.

*

Đảo mắt cũng đã đến ngày thi đấu trong tông môn, theo quy củ, tông chủ tiên quân cùng bảy vị trưởng lão đều phải ngồi trên đài quan sát.

Sáng sớm, Thẩm Lưu Hưởng bị gọi dậy, Lăng Hoa ném cho hắn một bộ ti bào tím sẫm: "Đổi, ngày nào cũng mặc đồ trắng, ta nhìn đến phát ngán rồi."

Thẩm Lưu Hưởng ngồi dậy, mái tóc đen có chút tán loạn tùy tiện xõa bung phía sau, hắn xoa xoa đôi mắt còn lim dim muốn ngủ nói: "Đệ cũng muốn đổi lắm chứ, thế nhưng thật sự không có tiền."

Hắn nghèo đến mức cầm hà bao lắc cũng không không vang, chỉ có đúng một khối linh thạch mà hôm trước Minh Đàm đưa cho hắn.

Lăng Hoa cảnh giác nói: "Đừng tìm ta, lần trước ta đã đem hơn một nữa tiền tích trữ được đưa cho đệ, đảo mắt một cái đệ lại chay đi mua pháp khí cao cấp đem tặng cho Diệp Băng Nhiên lúc đó ta liền lập lời thề không bao giờ cho đệ dù chỉ nữa khối linh thạch!"

"Hắc, hắc, hắc, không tìm huynh." Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt. "Đệ phải thay y phục, huynh mau đi ra ngoài đi."

"Khi còn bé lúc nào cũng cùng nhau tắm chung, có chỗ nào mà ta chưa nhìn qua." Mặc dù nói như vậy nhưng Lăng Hoa vẫn quay người ra ngoài phòng.

Thẩm Lưu Hưởng mặc ti bào vào, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, lại cảm thấy trong lòng trào ra một cỗ ấm áp.

Hắn lấy khối ngọc hoàng ra khẽ nhìn, mặc dù hình dáng có chút quái dị thế nhưng cuối cùng cũng coi như là một khối ngọc hoàn chỉnh, xung quanh khối ngọc đều bao phủ một tầng ánh sáng ấm áp lộng lẫy. bên trên còn được khắc các ấn hoa văn đan xen, cực kỳ phức tạp, chẳng khác nào một loại pháp khí.

Thời điểm Thẩm Lưu Hưởng đến đài thi đấu cũng không tính là muộn vậy mà còn có nhiều người đến sớm hơn cả hắn, mấy vị trưởng lão cùng tụ tập một chỗ, vừa nhìn thấy hắn, thần sắc đều có chút khác nhau.

Một nữ trưởng lão bộ dạng đẹp tuyệt trần, hai má còn có chút ửng hồng, tựa như ngượng ngùng, không dám bước tới, trái lại cón lui lại phía sau hai ba bước, xoay người rời đi.

"Chuyện đã lâu lắm rồi vậy mà giữa đệ cùng Vân sư muội vẫn còn khúc mắc sao? Đáng tiếc." Lăng Dạ nở một nụ cười nguy hiểm.

Thẩm Lưu Hưởng mím môi không nói gì.

Lúc trước hắn đọc qua đoạn này cũng có chút ấn tượng với vị Vân sư muội này, nàng ấy đối với Thẩm Lưu Hưởng phải gọi là si mê quên đường về ấy vậy mà lại gặp phải kết cục cực kì bi thảm. Lúc đó Diệp Băng Nhiên gặp phải nguy hiểm, Thẩm Lưu Hưởng vì muốn cứu hắn mà không ngần ngại đẩy Ngôn Vân vào trong miệng yêu thú, trở thành thức ăn trong bụng nó.

Lúc đó ở khu bình luận cũng dậy lên một trận sóng lớn, vô số người chửi bới.

"Quả thật đáng tiếc. " Thẩm Lưu Hưởng nói. "Quả thật là một cô nương cực kỳ tốt, đáng tiếc lại không có mắt nhìn."

Lăng Dạ mỉm cười: "Nói như vậy, vậy phong thái lúc đệ còn là thiếu niên không biết có bao nhiêu người không có mắt nhìn nha."

Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc nhướng mày.

Trong tiểu thuyết cũng không có mô tả đoạn này, ngược lại hắn còn không biết bộ dạng thời niên thiếu của Thẩm Lưu Hưởng như thế nào đâu nha. Lúc trước đọc sách chỉ cảm thấy cái vị trí Thẩm tiên quân này đều là hữu danh vô thực. Hắn còn nghi ngờ cái danh tiên quân này là dựa vào Ngũ Uyên đạo nhân cùng tông chủ sư huynh mới có được.

Mà lúc này những người có cùng suy nghĩ như hắn cũng không phải ít.

"Thẩm Tiên Quân, sao hôm nay lại đổi một bộ đạo bào mới rồi." một vị trưởng lão mày rậm mắt to đi đến, giọng điệu có phần lộ ra chút chế giễu. "Chẳng lẽ là vì hôm qua nhìn thấy Tố chân nhân thay đổi kiểu đồ mới, nên hôm nay mới nảy ra ý này?"

Thẩm Lưu Hưởng nhận ra người này.

Trình Tự Nghi Thiên trưởng lão, là người không ưa người khác ỷ thế hiếp người vì thế cực kỳ chán ghét Thẩm Lưu Hưởng.

Người đứng bên cạnh hắn cũng khẽ cười tủm tỉm: "Lời nói của Trình trưởng lão có chút sai rồi, hôm qua Bạch Triệt tuy có mặc tử sam*, thế nhưng hôm nay cũng không có mặc, cho nên, lần này không tính noi theo, hôm nay tiên quân mặc cũng không tính là noi theo, càng không thể nói bắt chước bừa nha!"

(Tử sam: y phục màu tím nhưng nó có nghĩa là đồ mặc đi dạo không dùng cho những dịp trọng đại. Mình thấy để chữ tử sam nghe rõ nghĩa hơn nên không chỉnh thuần việt nha.)

Lời này vừa nói ra, các vị trưởng lão đứng xung quanh liền cười vang.

Thẩm Lưu Hưởng này là cái đức hạnh gì, những năm gần đây mọi người đều thu hết vào đáy mắt rồi. Cho dù gần đây có chút thay đổi thế nhưng cũng không thể sửa nổi cái nhìn thâm căn cố đế của bọn họ.

Huống chi mới gần đây, hắn còn bức Tố chân nhân uống thứ nước không minh bạch. Hành động này đều khiến người người giận sôi.

Lăng Hoa cau mày, đang muốn nói lại.

Thẩm Lưu Hưởng lại vung tay ngăn cản hắn, đi đến bên người vừa nói câu đó. "Nếu như ngươi mà nhìn thấy bộ dạng Tố chân nhân lúc mặc tử sam, vậy không ngại nói một chút, bản quân cùng Tố chân nhân ai đẹp hơn?"

Ổ Chí sững sờ.

(Ớ cái tên chi kỳ vậy ta??? 邬志.)

Thẩm Lưu Hưởng đứng tại chổ xoay một vòng, vạt áo màu tím cũng theo gió tung bay, gương mặt tuấn mỹ vô song, dáng người thon dài nhỏ nhắn kết hợp với bộ y phục trên người càng khiến hắn trông nổi bật hơn, khắp toàn thân đều lộ ra cảm giác hào hoa phú quý cao không thể với tới.

Thẩm Lưu Hưởng khẽ nhấc đuôi chân mày lên, câu môi khẽ nói: "Ngược lại trưởng lão nói một chút xem sao."

Ổ Chí bất tri bất giác đỏ mặt, lúc nói cũng có mấy phần quanh co.

Mặc dù Tố chân nhân mặc tử sam cũng rất đẹp, tựa như một người thanh nhã đang đứng dưới ánh trăng lại thêm mấy phần thanh lãnh.

Mà người này trước mặt, lại đẹp theo kiểu mạnh mẽ, cực kì có tính xâm lược, chẳng khác nào làm người khác chấn động đến mất cả hồn phách, khiến người khác có một loại dự cảm chỉ cần hơi lơ là một chút liền muốn rơi vào vạn kiếp bất phục.

Ổ Chí có chút lúng túng, tức đến nổ phổi nói: "Chỉ là vẻ ngoài mà thôi! Coi như đẹp hơn Tố chân nhân thì lại làm sao, người tu chân tu chính là tâm, tu chính là phẩm tính, không phải..."

"Được, " Thẩm Lưu Hưởng đánh gãy lời hắn nói "Tâm ý của trưởng lão ta đã hiểu rõ, nghĩa là ta mặc y phục màu tím so với Tố chân nhân thì dễ nhìn hơn."

Hắn ôm lấy vai Ổ Chí, giả vờ thân thiện nói: "Trưởng lão cũng biết, cho dù giống y phục cũng không đáng sợ, ai xấu, ai xấu hổ mới là đạo lý đi."

Sắc mặt Ổ Chí liền thay đổi: "Ta chưa từng nói Tố chân nhân xấu."

"Chính ngươi nói hắn mặc đồ tím xấu hơn ta." Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày. "Ở đây có nhiều người như vậy, chỉ vì mấy câu nói của ngươi e là từ nay về sau Tố chân nhân cũng không còn mặt mũi để mặc đồ tím nữa đi."

Ổ Chí tức đến đỏ mặt: "Ngươi, ngươi, ngươi cũng chỉ có chút miệng lưỡi đừng có khoe khoang!"

"Hả?"

Thẩm Lưu Hưởng buông ra hắn, hàng lông mi đen nhánh khẽ buông xuống, lộ ra vẻ mặt thất bại.

"Trưởng lão nói rất đúng, bất quá bản quân cũng chỉ là một tu sĩ vừa đến Hóa Thần cảnh mà thôi, cũng chỉ có thể đứng trước mặt các trưởng lão khoe khoang một chút khả năng miệng lưỡi của mình, thực sự là xấu hổ."

Hóa Thần cảnh tu sĩ mà thôi? Đây là đang chế giễu tu vi hắn yếu?

"Ngươi, ngươi..." Ổ Chí ngẹn một cục tức, nhất thời cảm thấy khó thở.

Thẩm Lưu Hưởng: "Hắc hắc."

Không hề che giấu mà xì cười.

Ổ Chí nhất thời lửa công tâm, phun ra một ngụm máu.

Xung quanh liền vang lên tiếng hô kinh ngạc: "Trưởng lão!"

Lăng Hoa không nhịn được cười, lo rằng nếu còn tiếp tục để Thẩm Lưu Hưởng ở đây chắt lại sảy ra án mạng mất, vì thế vội vàng đem người lôi đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play