"Đế Cung cùng Thanh Lăng Tông vốn trước giờ cũng không giao hảo với nhau, sao hôm nay lại phái người đến đây."

"Thẩm Tiên Quân vừa bước vào hóa thần cảnh, khắp nơi đều đến đưa quà nừng, có lẽ đế cung cũng có ý đó đi.”

"Tuyệt đối không thể, đế tôn là người như thế nào? Làm sao lại để ý tới một nhân vật vừa bước vào Hóa Thần cảnh cơ chứ, còn cố ý phái người đến."

"Chẳng lẽ là vì trận thi đấu vào nữa tháng sau đi."

Thẩm Lưu Hưởng từ Dạ Minh Phong đi ra, một đường đều nghe thấy đám đệ tử nhắc đến chuyện này, hắn sờ sờ viên ngọc hoàng đang đeo trước ngực, nếu là vào khoảng thời gian này không chừng thật sự là đến đây vì hắn đi.

Trong tiểu thuyết, đế tôn đối với dòng máu lưu lạc bên ngoài là hắn này thái độ luôn luôn bất định.

Thẩm Lưu Hưởng sau khi lấy lại thân phận của bản thân liền khiến tam giới khiếp sợ một phen., Chỉ cần nhắc đến hai chữ đế cung liền khiến một đám người sợ gần chết. đế cung cực kỳ coi trọng chuyện huyết thống, trong cung đế quân đối với đế cơ tựa như một món bảo vật cực kỳ sủng nịnh, chiếu cố, đột nhiên lại lòi ra một Thẩm Lưu Hưởng cuối cùng là chuyện gì đã sảy ra.

Sau đó Thẩm Lưu Hưởng bị bắt quay về đế cung, tất cả mọi người đều cho là hắn có thể một bước lên mây, trở thành một trong những uy hiếp lớn nhất cho đám người cạnh tranh chức chi chủ đế cung, nào ngờ chỉ qua nữa năm đã bị trục xuất.

Hắn phá hủy pháp khí bản mệnh của đế tôn, khiến đế tôn bị trọng thương, lại để cho đế cơ rơi vào trong tay yêu tộc sống chết không rõ, khiến những người trong đế cung vừa thấy hắn liền hận không thể thiên đao vạn quả.

Đặc biệt là Đế Tinh Thần, trên danh nghĩa hắn là nhị đệ, sau này khi lên chức chưởng quản đế cung, mệnh lệnh đầu tiên đưa ra chính là tru diệt Thẩm Lưu Hưởng, khiến khắp tam giới không có chỗ dung thân cho hắn.

Bất quá người không giết được, ma xui quỷ khiến thế nào lại bắt Tố Bạch Triệt về Đế Cung.

Đế Tinh Thần động tâm, muốn lấy lực lượng của đế cung trực tiếp cướp người của Chu Huyền Lan lúc bấy giờ đã hắc hóa. kết quả sau trận chiến, liền khiến cho cả đế cung cùng với thánh địa hàng ngàn hàng vạn năm qua vẫn sững sờ tồn tại bị hủy hoại chỉ trong một ngày.

Thời điểm Thẩm Lưu hưởng đọc đến đoạn đế cung kia, đều cho rằng Đế Tôn không một một chưởng đánh chết hắn đã có thể gọi là tình cha như núi thái sơn rồi.

Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Vốn dĩ hắn là một đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện, đột nhiên lại có thêm một đại gia đình trong đế cung quả thật không biết phải cư sử như thế nào, cũng may đế tôn không có dự định bại lộ thân phận của hắn. trong trường hợp thân thế của hắn chưa được làm rõ Đế Tôn sẽ không đón hắn trỡ về.

Gần đến ngày đại hội thi đấu trong tông môn, bầu không khí bên trong tông môn đều ngưng trọng.

Trận thi đấu này là trận thi đấu quan trọng nhất của đám đệ tử trong tông môn, thứ nhất là giành được phần thưởng phong phú, thứ hai là nếu trong trận đấu có thể bộc lộ được tài năng nói không chừng còn được các tông chủ của các môn phái thu nhận làm đệ tử thân truyền vì thế tất cả mọi người đều cực kỳ coi trọng trận thi đấu lần này.

Ngay cả ba vị đệ tử thân truyền của tiên quân cũng không ngoại lệ, đều là những người đứng đầu bảng mà được nhận.

Lúc xế trưa, Thẩm Lưu Hưởng ngồi nghỉ ngơi trên đình nghỉ mát, buồn bực ngán ngẩm vân vê hai quả nho tím, hắng giọng tự mình đệm nhạc tiêu khiển.

"Ta là lưu lưu quả nho nhỏ~ "

"Ta là vang vang quả nho nhỏ ~ "

"Khà khà, ta là tiểu bại hoại đang trầm mê, hiện tại muốn nuốt các ngươi xuống bụng."

Một quả nho nhỏ bay lên không trung rơi vào trong miệng hắn. Thẩm Lưu Hưởng cực kỳ thích ý nheo hai mắt lại, tay gối sau đầu, tùy tiện nhìn thấy một bóng người.

Là Chu Huyền Lan.

Hắn khẽ cúi đầu, tâm trạng có chút sầu não, nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng cũng không phản ứng, trực tiếp quay về phòng.

Bình thường nếu trời chưa tối đen hắn sẽ không quay về Triều Vân Phong hôm nay là quay về sớm như vậy quả thật có chút khác thường. Thẩm Lưu Hưởng cau mày suy tư trong chốc lát đột nhiên tỉnh ngộ.

Quan hệ giữa Chu Huyền Lan cùng Lăng Mạc Sơn Lăng Kim Diệp quả thật không tệ, cũng thường xuyên lén lút luận bàn tỷ thí, hiện tại cũng sắp đến thi đấu trong tông môn, hôm nay chắn chắn bọn họ sẽ thăm dò thử một chút thực lực của đối phương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là hắn lại bại bởi Lăng Mạc Sơn.

Trong nguyên tác, lần đầu tiên Tố Bạch Triệt để lại hảo cảm cho Chu Huyền Lan chính là lúc gần đến trận tỷ thí.

Lăng Mạc Sơn có tông chủ Lăng Dạ chỉ dạy, tiến bộ nhanh chóng, vì trận tỷ thí sắp đến mà còn cố gắng học một vài chiêu thức mới, Chu Huyền Lan không thể phá giải chiêu thức nên trong lòng cực kỳ thất vọng, thêm vào đó mọi người đều là đệ tử thân truyền của tiên quân, khác với hai người kia lúc nào cũng được sư tôn dốc lòng chỉ dạy, chỉ có mình hắn là lúc nào cũng phải dựa vào bản thân tự lĩnh ngộ, có thể nói là hắn phải dùng gấp đôi khổ cực để rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Những gian khổ trong đó không thể tưởng tượng được.

Ngay lúc ấy Tố Bạch Triệt xuất hiện.

Dùng tất cả sự ôn nhu cùng kiên trì giải thích cho hắn, ngày đêm không ngừng luyện tập thuật pháp mới, tự nguyện cho đi mà không cần hồi báo. Cho dù là ai cũng bị cảm động!

Sau cuộc tỷ thí ngày hôm đó tình cảm hai người cứ vậy mà càng tăng hơn.

Thẩm Lưu Hưởng xoa cằm, nhìn chằm chằm vào gian phòng của Chu Huyền Lan, từ trưa đến cả khi mặt trời lặn, bên trong cũng không truyền ra bất kỳ động tĩnh nào khác.

Gió đêm xuyên qua chòi nghỉ mát, Thẩm Lưu Hưởng rùng mình một chút, do dự mãi, cuối cùng cũng quyết định đứng dậy đi Dạ Minh Phong.

Không được... Hắn không thể để độ đệ hắn chịu oan ức như vậy!

Trong trí não hắn chỉ có một chút thuật pháp, đều là do Chu Huyền Lan chỉ hắn, không có bất kỳ thuật pháp nào khác để có thể chỉ lại cho Chu Huyền Lan, chỉ có thể đến Dạ Minh Phong trộm một ít thuật pháp.

*

"Tối nay giờ sửu, ngươi đến đến rừng trúc ở phía Bắc một chút đi, dạy cho Chu Huyền Lan một ít thuật pháp."

Tố Bạch Triệt nhấp một ngụm trà: "Ta không có thời gian rảnh để chỉ dạy cho một đệ tử vừa mới đạt tới trúc cơ kỳ."

Ban ngày không thể che dấu ánh mắt của người khác vì thế hắn chỉ có thể luyện tập vào buổi tối. Chút thời gian này hắn cũng không muốn lãng phí cho một người vô dụng.

Đồng Khê: "Đây là cơ hội cực tốt để ngươi có thể tiếp cận hắn."

Tố Bạch Triệt không phản đối: "Ngược lại ngươi chỉ có thể nói, đến cuối cùng thì có chỗ nào tốt cơ chứ."

"Ngược lại..." Đồng Khê nói hàm hồ nhưng không giải thích rõ "Cho dù có chuyện gì thì ta cũng sẽ không hại ngươi."

Tố Bạch Triệt cười lạnh một tiếng: "Sáng mai sẽ chỉ cho hắn."

Đồng Khê vội nói: "Không thể, tối nay là khoản thời gian tốt nhất. Hiện tại ta đem thuật pháp thích hợp cho hắn tu luyện truyền lại cho ngươi."

"Ta đã nói ngày mai chính là ngày mai."

Đồng Khê tức đến nổ phổi, thế nhưng lại không thể làm gì "Thôi, tóm lại là bởi vì hắn còn nhỏ lại không có ai lưu ý chỉ dạy cho hắn vì thế bất kể ngươi cho hắn nhiều hay ít đường hắn đều sẽ cảm thấy cực ấm áp rất dễ để lừa gạt hắn."

Giờ tý, mặt trăng đã lên cao, là thời điểm trời tối nhất.

Chu Huyền Lan cầm theo bội kiếm bước ra khỏi Triều Vân Phong.

Ban ngày những chiêu thức mà Lăng Mạc Sơn dùng để đánh bại hắn, nhìn như giản dị tự nhiên, thế nhưng uy lực lại cực mạnh, một kiếm đánh tới khiến người khác cảm giác đang lâm vào một rừng kiếm ý, bốn phương tám hướng đều là nguy cơ, không biết phải đánh lại từ chỗ nào.

Trăng sáng bao phủ một vùng rừng trúc khiến bầu không khí càng trở nên yên tĩnh, một trận gió đêm thổi qua, bóng trúc đung đưa.

Chu Huyền Lan xuất kiếm, luyện tập không biết mệt mỏi bên trong rừng trúc, trong đầu vẫn luôn nhớ lại những chiêu thức lúc sáng, nỗ lực tìm được một chút sơ hở trong kiếm thức.

Thế nhưng dường như hắn gặp phải bình cảnh, cho dù luyện bao nhiêu lần cũng không tìm được sơ hở.

Trong lòng nôn nóng, trái lại bản thân lại xuất hiện vấn đề. Trong cơ thể tựa như không thể không chế linh lực, một kiếm vung ra, mấy chục cây gậy trúc ầm ầm ngã xuống, bốn phía xung quanh hắn đều bị san bằng thành bình địa.

Chu Huyền Lan dừng lại, trong đáy mắt nhất thời hiện lên chút mất mát.

Cho dù có tiếp tục luyện cũng đâu có kết quả...

Hắn thu kiếm, chuẩn bị rời đi. Lúc này, xa xa chỗ mấy cây trúc bị gãy đồ truyền đến chút động tĩnh.

Có người "Ai" một tiếng.

Chu Huyền Lan trừng lớn, nhìn thấy thân hình gầy nhỏ chui ra từ dưới đám trúc bị đổ ngã, buộc lên mái tóc đen có chút ngổn ngang, cả người dính đầy lá trúc.

"... Sư tôn."

Sợi tóc bị cành lá đâm đến rối như tơ vò, Thẩm Lưu Hưởng tùy tiện chải chải vài cái rồi đi vế phía Chu Huyền Lan.

Hắn mới học một chiêu thức mới từ sư huynh, không thể chờ đợi được muốn nhanh chóng đi gặp đồ đệ, nào ngờ hắn đã tim hết cả trên Triều Vân Phong cùng Giác Xuân Hà cũng không thấy người cần tìm đánh phải dùng thần thức tìm kiếm cả nữa ngày mới phát hiện giờ này rồi mà bên trong rừng trúc vẫn còn truyền ra động tĩnh liền chạy qua xem thử.

Còn chưa kịp đến gần thì đã bị đám cây trúc từ bốn phương tám hướng gãy ngã đè hắn bên dưới.

Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa cánh tay: "Kinh ngạc cái gì, chưa từng gặp vi sư sao?"

Giờ này rồi sư tôn còn đến đây...

Trong lòng Chu Huyền Lan mơ hồ hiện lên chút suy đoán, lại tự mình cảm thấy không có khả năng, vì thế lo lắng nói: "Sư tôn đến đây… là có chuyện gì phân phó?"

"Tất nhiên là ta đến đây để dạy thuật pháp cho ngươi rồi." Thẩm Lưu Hưởng ho nhẹ một tiếng, tay chắp sau lưng, làm một bộ dạng cao nhân đầy huyền bí: "Ngươi là đệ tử thân truyền của ta, nếu trong lúc ngươi thi đấu mà bị những đệ tử khác đánh bại thì ngươi nói ta phải ném cái mặt mũi này đi đâu đây."

Chu Huyền Lan trầm mặc thật lâu, trong lúc đám lá trúc rì rào rơi xuống liền mở miệng.

Thẩm Lưu Hưởng quay lưng về phía hắn vì thể không thể nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn, chỉ nghe thấy giọng nói Chu Huyền Lan khẽ run, tựa như muốn cầu xin chuyện này là sự thật: "Sư tôn thật sự coi ta là đệ tử của người sao."

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng không hiểu vì sao mà khẽ nhéo lên.

Trong tiểu thuyết, Chu Huyền Lan không cha không mẹ, năm, sáu tuổi sống trong nơi phố xá sầm uất lại phải nhặt đồ ăn hư hỏng còn thừa để ăn, bị người gọi là nhỏ ăn xin lấy chổi đuổi đi.

Lúc mười tuổi thì bái nhập Thanh Lăng Tông, vượt qua vô số những thử thách lúc nhập tông, trải qua thiên tân vạn khổ đoạt được vị trí đầu bảng Lăng Mạc Sơn từ trong tay đám thiên kiêu chi tử... Hắn nghe nói người đứng đầu bảng thì sẽ được sư tôn tốt nhất Thanh Lăng Tông thu nhận. Ấy vậy mà hiển nhiên mọi chuyện lại chẳng hề theo suy nghĩ của hắn.

"Tất nhiên ngươi chính là đồ đệ của ta. "

Thẩm Lưu Hưởng dừng lại, đôi môi khẽ cong lên: "là độc nhất vô nhị."

Hắn có chút bị sự cảm động này lây nhiễm rồi. Hắn đã sống ở thế giới cũ tận hai mươi năm vậy mà sau khi đến thế giới này hắn lại phát hiện mình lại không thể thương hay vướng bận bất kì ai.

—— Tựa như bèo trôi*.

(Tui nghĩ chữ bèo trôi trong câu nước chảy bèo trôi tức là phó mặc cho số phận. Nhưng kết hợp với ý câu trên thì tui lại nghĩ nó nghĩa là trống rỗng. Nói chung không hiểu rõ ý bèo trôi nghĩa là chi. Ôi tui không giỏi văn mà cứ thích văn vẻ phân tích các thứ hihi.)

"Sư tôn cũng…."

Chu Huyền Lan từng chữ từng chữ nói ra: "Độc, nhất, vô, nhị."

Thẩm Lưu Hưởng trừng mắt nhìn hắn, đem đoạn dây quấn trên cổ tay hắn kéo xuống, đây là pháp khí Già Tinh mà hắn mới lấy được từ chỗ sư huynh.

Hai ngón tay mở lớn, đem nó che lên mắt có thể phong bế thần thức. Có thể nói là một pháp khí tuyệt vời để tu luyện thần thức, hắn muốn tăng cường khả năng khống chế thần thức của Chu Huyền Lan.

"Đợi thần thức của ngươi mạnh hơn, năng lực nhận biết đối với những thứ bên ngoài tăng cao thì những công kích của người ngoài đối với ngươi đều chậm lại, đến lúc đó muốn tìm ra sơ hở của những người khác đều không khó."

Thẩm Lưu Hưởng dùng đoạn khăn che hai mắt, cột hai đầu dây lại sau gáy.

Trước mắt đều là một màu đen kịt, hắn dựa vào khí tức khóa chặt phương hướng của Chu Huyền Lan hướng hắn nói: "Ta biểu diễn một lần cho ngươi xem trước, được rồi động thủ đi."

Chớp mắt xung quanh rừng trúc dậy sóng.

Thân ảnh Thẩm Lưu Hưởng tựa như mà quỷ, cho dù Chu Huyền Lan xuất ra bao nhiêu chiêu thức hắn cũng chỉ cần vận một chút linh lực đã có thể nhẹ nhàng né tránh ra khỏi phạm vi công kích.

"Sao lại có thể?"

Hai người ngừng tay.

Mất đi linh lực để giử lại, đám lá trúc liền ào ào rơi xuống.

Thẩm Lưu Hưởng đáp xuống sau lưng Chu Huyền Lan, hai tay bắt chéo chế trụ sau lưng hắn khiến hắn không thể động đậy, sau đó đặt cằm lên vai hắn, khóe môi hơi cong lên, đắc ý nói: "Có phải sư phụ rất lợi hại không?"

Chu Huyền Lan hơi nghiêng đầu, tầm mắt liền rơi lên trên khuông mặt của Thẩm Lưu Hưởng.

Trong tâm nhất thời bị ai đó gõ mạnh một nhịp.

Sư tôn có một đôi mắt phượng động lòng người, lộng lẫy loá mắt, con ngươi bị dải lụa che lại làm giảm đi ba phần mỹ lệ, lại nhiều hơn bảy phần thanh mỹ.

Ánh trăng xẹt qua hàng mi đen nhánh dừng lại trên sống mũi độc nhất vô nhị, hợp với không mặt trắng nõn tinh xảo kia tựa như có thể câu lên dục vọng nơi đáy lòng hắn, đẹp đến kinh tâm động phách.

Cuống họng Chu Huyền Lan nhất thời ngẹn thắt lại.

"Tại sao không nói chuyện?"

Thẩm Lưu Hưởng buồn bực tháo Già Tinh ra, gọn gàng che đôi mắt Chu Huyền Lan lại. "Tới phiên ngươi, nếu bị đánh trúng sẽ rất đau đấy, mà không sao, vừa nãy ta cũng bị sư huynh đánh rất đau nha."

Hắn vươn mình tựa như múa*, xoa tay một chưởng đánh đi.

(他翻身奴隶把歌唱: nguyên văn đoạn trên. Ta không hiểu nghĩa của nó nên chém. Cầu cao nhân dịch hộ ta đoạn ni với tim tim)

"Vi sư bồi ngươi luyện tập!"

Ầm!

Toàn bộ rừng trúc rung chuyển.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play