Trời đêm đông ở Thượng Hải không một gợn mây, tuyết cũng đã ngừng rơi. Đã hơn ba giờ sáng rồi. Đằng xa kia, tòa tháp Thượng Hải Tower vẫn tỏa sáng linh lung tựa như viên minh châu tỏa sáng rực rỡ trong bóng tối. Đằng này, một căn phòng vẫn vang vọng tiếng gõ phím. Hikashi trầm mặc ngồi trên tập trung làm việc. Cánh cửa lại một lần nữa mở ra.
"Em nghĩ là anh cần cho em một lời giải thích đàng hoàng."
Tomoe hùng hổ bước vào trong, khó chịu nói. Anh vừa từ thành phố K về Thượng Hải, chưa kịp về nhà nghỉ ngơi thì phải xách dép chạy đến đây vì quá bức xúc. Rõ ràng chính Hikashi là người bắt anh bằng mọi giá phải lấy được đống tài liệu đó, kể cả việc phải cho Krish bốc hơi. Đúng lúc quan trong thì cho lui binh.
"Không cần nữa, việc ông ấy làm thì để ông ấy tự chịu. Trời sáng anh sẽ về lại Nhật."
Trái ngược với thái độ tức tối của Tomoe, Hikashi chỉ bình tâm đáp. Dù sao anh cũng không thể che giấu cho ba mình mãi được. Hơn nữa, chuyện này cũng không đủ để trục xuất ông ra khỏi gia tộc được, cùng lắm thì cắt bỏ quyền lợi một năm thôi.
"Anh hai à..."
"Em không cần dạy cho anh phải làm gì đâu, Tomoe."
Hikashi mặc kệ điệu bộ tức tối của Tomoe mà lạnh nhạt cắt lời anh. Chuyện này anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều chứ không phải sáng nắng chiều mưa mà thay đổi ý định.
"Nhưng mà ông ấy..."
"Ra ngoài."
"Hikashi à, anh không thể..."
"Từ khi nào em có cái quyền kháng nghị với anh."
Hikashi không chịu được mà đập bàn một cái. Anh hiểu được cảm giác của Tomoe. Toshiro cũng là ba của anh, anh cũng không muốn ông áy phải chịu bất kì thiệt thòi gì nhưng đó là ông ấy làm sai. Đã sai thì phải chịu phạt, không thể cứ thế bao che mãi.
Tomoe nghe xong cũng biết phận mà im lặng ra ngoài. Quả thật, lời người thừa kế như thánh chỉ của vua. Không muốn nghe cũng phải nghe.
...
Sáu giờ sáng, thành phố K, một vùng trời vàng nhạt ở đằng đông báo hiệu một ngày làm việc mới lại bắt đầu. Trên đường, kết quả của một trận mưa tuyết đêm qua vẫn còn đó. Tuy đã có nắng nhưng vẫn còn đó cái lạnh của mùa đông. Ánh nắng dụi dàng xuyên qua ô của kính phòng bệnh.
Thiên Tuệ mặc thêm một chiếc áo len cô đứng rồi xách túi chạy ra ngoại. Đêm qua, Krish đã gửi cho cô một mớ ảnh chụp tài liệu mà cô yêu cầu. Đến rạng sáng thì cô nghe tin mối quan hệ của Hayato và Naomi bị lật tẩy. Hay tin, cô cũng có chút bất ngờ. Vốn dĩ định sẽ lật tẩy Hayato sau đó để yên cho hai người họ ở với nhau, không ngờ họ lại bị phát hiện sớm như thế. Lần này cô phải về Nhật càng sớm càng tốt. Lát nữa sẽ có trực thăng đến đưa đi, còn Tần Thiên Hàn chắc phải để lại đây.
Cô chạy lên sân thượng bệnh viện thì trực thăng đã đợi sẵn. Sau bảy tiếng lang thang trên bầu trời thì cuối cùng cũng được đáp xuống. Đến nơi nhìn đồng hồ thì đã hơn hai giờ chiều. Trời mùa đông của Nhật cũng không khác gì mấy. Thiên Tuệ và Thiên Kỳ đặt chân xuống nên tuyết, lặng lẽ bước vào trong.
Trong không gian yên ắng đó bỗng vang lên tiếng chửi rủa của một người đàn phụ nữ kéo theo đó là vài tiếng đổ bể.
“Mày điên rồi, nó là anh họ của mày đó. Là loạn luân đó, mày hiểu không hả?”
Hai chị em coi như không nghe thấy gì mà bình thản lên thẳng phòng Hikashi. Lúc đến đây mới biết, chuyện ba anh ăn chặn tiền của quỹ tài chính cũng bị đem ra ánh sáng trước rồi, cô vẫn còn chưa kịp gửi đống tại liệu trong tay.
Hikashi đứng quay người về phía cửa, vẻ mặt không chút gợn sóng hướng ra cửa sổ. Thiên Tuệ mở cửa bước vào, lẳng lặng không nói gì mà bước đến chỗ anh đang đứng và nói.
“Anh đã làm thế?”
Cô đang nghi ngờ, người mang chuyện của Toshiro ra trước gia tộc lại chính là anh.
“Ừm. Anh cũng không thể bao che mãi được.”
Hikashi thở dài một hơi rồi nói. Mặc dù nói là như thế nhưng anh vẫn có cách để ngăn chặn nó nhưng cuối cùng anh đã không làm như thế. Tốt hơn hết vẫn nên tôn trọng sự thật.
“Còn Naomi thì sao?”
“Chuyện đó anh không lường trước được nhưng đã có cách xử lí. Em yên tâm đi.”
Lúc về Nhật anh mới hay tin này. Vốn dĩ định đưa cho hai người một khoản rổi để họ cao chạy xa bay khỏi gia tộc nhưng không ngờ lại xảy ra cơ sự này.
“Anh vất vả rồi. Khi nào thì kết hôn.”
Dù sao thì anh hai họ của cô cũng ba mươi tuổi rồi, không lẽ cứ độc thân mãi. Hơn nữa, gần đây anh và Tần Hữu Tình có gì đó hơi hơi không ổn, cứ rảnh là quấn lấy nhau. Cô đang nghĩ đến chuyện có hay không việc Tần Hữu Tình sắp làm chị của cô.
“Người ta còn nhỏ.”
Hikashi cười nhạt một chút rồi nói. Thiên Tuệ là đứa tinh ý nhất trong bầy em của anh. Anh chắc chắn nó đã đoán già đoán non được gì đó rồi nên không cần giấu diếm.
“Anh già rồi. Không cần lớn quá đâu, kết hôn được là được rồi.”
“Người ta chơi chưa đủ.”
Tần Hữu Tình chỉ vừa hai mươi mốt, còn anh thì đã ba mươi tám. Chênh lệch tuổi hơi cao, nếu kết hôn thì anh sợ rằng cô sẽ chưa hiểu thế nào là yêu thương.
“Anh chưa từng hỏi người ta mà đã vội phán.”
Thiên Tuệ chắp tay sau lưng nói. Cô biết anh đang lo lắng điều gì. Anh sẵn sàng dạy cho người khác cách yêu thương một người nhưng lại không muốn người khác hưởng thụ công lao của mình. Anh hơi ích kỷ thì cũng đúng thôi. Hai năm nữa, anh bốn mươi còn Tần Hữu Tình vẫn còn mơn mởn sắc xuân thì của tuổi hai mươi ba. Anh đang sợ cô bé đó sẽ hối hận.
“Không phải sao?”
“Hoàn toàn không phải. Thay đổi là bản năng, chung thuỷ chỉ là sự lựa chọn. Chỉ cần anh không làm gì quá đáng là được. Tình yêu thì cần nhất chữ tin mà.”
Thiên Tuệ cười cười rồi bảo. Mọi chuyện không đơn giản như cô nói nhưng cũng không hề phức tạm như anh nghĩ. Chỉ là anh quá quen với việc phải chịu đựng một mình rồi. Áp lực thì mới có thể tạo nên kim cương nhưng áp lực cũng có thể làm vỡ vụn một viên kim cương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT