Cả buổi tối hôm ấy ngoài việc uống rượu và nhưng câu nói dập khuôn ra thì chẳng có gì là hay ho.

Trong lòng Thiên Tuệ vẫn còn câu hỏi cho thái độ tối nay của Tần Thiên Hàn, người ta bảo phụ nữ khó hiểu nhưng đàn ông cũng có dễ hiểu hơn đâu.

Khi tiệc sắp tàn cũng là lúc Tần Thiên Hàn uống nhưng ly cuối cùng, bước lên xe anh cũng không chủ động nói với cô bất kì điều gì.

"Tối nay có chuyện gì à."

Mãi đến khi về đến phòng cô mới lên tiếng hỏi.

Tần Thiên Hàn nghe xong không nói gì mà chỉ nheo mắt nhìn cô như đang muốn do thám gì đó.

"Anh ấy là anh trai em đó."

Thiên Tuệ nắm lấy gấu áo của anh lắc nhẹ tay.

Tần Thiên Hàn thuận tay kéo Thiên Tuệ vào trong lòng rồi áp môi lên môi.

Tất cả như chìm vào khoảng không im lặng, mọi thứ xung quanh yên ắng đến nỗi tưởng chừng như cô có thể nghe được âm thanh từng dòng máu đang chạy ngược trong cơ thể.

Thiên Tuệ không chút phản kháng mà ngược lại còn thỉnh thoảng đáp lại nụ hôn ngờ này của anh.

Mùi gỗ tuyết tùng trầm ấm pha cùng chút mùi thơm đặc trưng của rượu vang cao cấp tạo nên một mùi hương gây thoả mãn tâm trí.

Giống như một thứ thuốc phiện tinh khiết, dùng thì nghiện nhưng rất khó để cưỡng lại sự hấp dẫn của nó.

Cô cảm nhận được mọi thứ dần trở nên mạnh bạo hơn, cuồng dã hơn.

"Em là...?"

Tần Thiên Hàn tạm tha cho môi cô rồi trầm giọng hỏi.

"Thiên Tuệ."

Nghe xong anh không nói gì mà cúi đầu tiếp tục hôn cô, nhưng lần này không còn là môi nữa mà là cổ.

Tần Thiên Hàn cởi áo khoác với caravat ném sang một bên rồi tập trung dồn ép Thiên Tuệ.

Từng đợt hơi thở nặng nề, nóng rẩy phả thẳng vào cổ, Thiên Tuệ có cảm giác như quả tim sắp rơi ra khỏi lồng ngực mình, chỉ cần một cử động nhỏ của anh cũng có thể khiến nó vỡ tan.

"Thiên Hàn, anh tính làm gì?"

Thiên Tuệ điều chỉnh lại hơi thở một chút rồi nhỏ giọng hỏi, giọng điệu tuy đã cố nén nhưng vẫn có thể nghe được hơi thở gấp gáp.

"Biến em từ Thiên đại tiểu thư thành Tần thiếu phu nhân."

Tần Thiên Hàn vẫn chăm chỉ 'gặm' cái trắng ngần của Thiên Tuệ.

Bây giờ Thiên Tuệ mới ngầm hiểu ra vấn đề nhưng trễ một chút.

Tần Thiên Hàn không chịu yên mà trực tiếp cắn mạnh vào vai Thiên Tuệ làm cô không khỏi thở hắc một tiếng.

Chạy đằng trời cô cũng không thể thoát, Thiên Tuệ đưa tay luồn vào tóc anh một cách thật chậm rãi.

Cô cảm nhận được bên trong cơ thể có một luồn cảm xúc ham muốn mãnh liệt đến không thể cản.

Bất giác cô giật mình thu tay mình lại, Tần Thiên Hàn cũng cảm nhận được sự mất tự nhiên trong cô, anh dùng hết phần tỉnh của mình kìm hãm lại ham muốn của bản thân lặng lẽ thả cô ra rồi cuối xuống nhặt áo khoác cùng caravat lên.

Thiên Tuệ chưa muốn thì anh cũng không có lí do gì mà ép cô.

"Thiên Hàn."

Thiên Tuệ cất giọng mềm mại, bàn tay run run nắm lấy tay người đối diện.

"Ngủ sớm..."

Tần Thiên Hàn chưa kịp dứt câu thì Thiên Tuệ đã lấn đến kiễng chân hôn lên môi anh.

"Em không nghĩ cả hai đều muốn kết thúc như thế này đâu nhỉ?"

Thiên Tuệ vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của anh rồi trượt nhẹ xuống cổ lân la đến vòm ngực rộng.

"Hửm."

Tần Thiên Hàn hắng giọng một tiếng, ý muốn bảo cô lặp lại.

"Em muốn anh."

Thiên Tuệ hạ chân xuống, dùng thứ âm thanh khiến người ta mê luyến vạn phần dẫn dụ người đối diện.

Cô nhận ra bản thân mình ngày càng phụ thuộc vào người đàn ông này, đã dây vào thì rất khó để thoát ra được.

Tần Thiên Hàn ôm sát cô vào lòng, một nụ hôn nồng ấm mang theo hơi thở của rượu rơi xuống cánh môi mềm.

Từng chuyển động của anh như muốn mang cô khảm vào mình, chỉ hận không thể hoà vào một thể cùng cô.

Bàn tay anh mang theo hơi nóng men theo từng đường xẻ của váy mà xâm nhập vào cơ thể cô một cách tự nhiên nhất.

Cô như một chiếc lá rụng rơi trên mặt hồ.

Anh là gợn nước nhỏ đẩy lá trôi đi.

Lá trôi nhẹ theo từng nhịp nước chảy, cứ thế dập dìu theo trong những gợn nước.

Có khi gợn nước dịu dàng, đưa lá trôi lạc nhẹ vào cõi hư hư mộng mộng.

Có khi gợn nước ác liệt siết lấy chiếc lá vàng, muốn lá chìm hẳn trong làn nước xanh

...

Trong căn phòng tối, ánh trăng yếu ớt xuyên qua lớp cửa kính rọi sáng một mảng nhỏ bên trong.

"Em nói là Yukiko rất lạ sau khi về lại Trung Quốc."

Hayato ngồi thoải mái trên sofa nhìn Naomi một cách rất khó tin, tay cầm một ly rượu xoay vòng dưới ánh trăng.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua thứ chất lỏng màu hổ phách trong ly thuỷ tinh tạo nên một vệt vàng nhạt lúc ẩn lúc hiện trên bàn tay thon dài, tinh tế của anh.

"Thật mà, do anh không gặp nó lúc đó nên mới nói thế thôi, chả khác gì tiểu bạch thỏ đứng bên cạnh Tần Thiên Hàn."

Naomi cố gắng bình tĩnh khi nghĩ về vẻ mặt của Thiên Tuệ lúc đó. Thực sự khiến người khác nổi da gà.

Nếu chưa biết một Thiên Tuệ cao ngạo như công đực thì có lẽ cô sẽ tạm chấp nhận được hình tượng tối nay của cô em họ mình.

"Anh không phải không tin em, người anh đang không thể tin là Yukiko."

Hayato khoác tay lên vai Naomi rồi ôm cô vào lòng.

"Ý anh là con bé đang giả vờ?"

Naomi ngước mắt nhìn người anh họ đang ôm mình.

Thứ tình cảm loạn luân này không biết từ khi nào đã hình thành và chiếm đóng hoàn toàn trái tim cô.

Biết là sai, biết là phải dừng lại, biết là không được nghĩ đến, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở hai từ 'biết là'.

Biết là thế nhưng không thể làm gì khác, nếu con trái tim và bộ não có thể hoà hợp với nhau một chút thì có lẽ thứ tình cảm sai trái này đã không xuất hiện.

"Chỉ là suy đoán bình thôi, không chắc lắm, con bé cũng khá nhạy mà."

Hayato nhấp một chút rượu trong ly rồi lại hôn lên trán cô.

"Vả lại chả có người chị nào như em đâu, em trai vừa mất mà bản thân lại thong thả đến tiệc mừng hợp tác như thế này."

"Yoshita mất cũng chỉ là tai nạn thôi mà."

Naomi rầu rỉ nói.

Quả thực Cái chết của Yoshita chỉ là tai nạn.

Đêm đó, Naomi cùng Hayato ở chung với nhau, không cẩn thận để Yoshita nhìn thấy. Đây là sự thật khó chấp nhận được đối với một đứa trẻ vừa tuổi mười ba như nó. Chị hai ruột và anh hai họ của mình có quan hệ thể xác mập mờ. Thằng bé cứ thế leo lên xe riêng của cô và lái đi, có lẽ nó học được cách khởi động và điều khiển trong lúc được chở đi học. Dù sao thì nó cũng có khả năng quan sát và trí nhớ rất bén. Chỉ tiếc rằng, Yoshita trong lúc hoảng loạn đã điều khiển chiếc xe đâm nhà dân bên đường và chết.

"Khuya rồi em nghỉ đi."

"Em muốn ở đây với anh."

Naomi vòng tay ôm lấy anh vẻ mặt như đang chèo kéo một thứ gì đó, khuôn mặt trong sáng hoà cùng ánh trăng bạc khiến người ta rất dễ động lòng.

"Em qua đó nghỉ trước đi."

Hayato nhìn Naomi trong lòng rồi lại nhìn về phía chiếc giường lớn trong phòng.

"Sao anh còn chưa nghỉ?"

"Đừng nghĩ anh không biết âm mưu của em, đàn ông khi say không tốt lành gì đâu."

Hayato bất giác liếc mắt sang chai rượu Brandy* trên bàn, nó đã vơi đi hơn nửa chai. Hôm nay anh uống nhiều rồi.

"Vâng, em biết."

Naomi hơn dỗi một chút rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Bây giờ chỉ còn lại mỗi Hayato trong căn phòng cô đơn đó.

Ánh mắt anh luôn dán lên cánh cửa mà Naomi vừa đóng lại.

Anh nợ Naomi một cuộc sống tốt đẹp hơn và một tình yêu quang minh chính đại với cả thế giới.

Không ít lần anh bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ của cô dành cho nhưng cặp đôi đang nắm tay nhau trên đường.

Anh biết ánh mắt đó có nghĩa gì.

Thứ mà cô muốn rất đơn giản với những cặp đôi yêu nhau khác nhưng với họ của hiện tại thì dường như là không thể.

Nhưng biết làm sao được, đối với người ngoài thì đây cũng là thứ tình cảm cấm kỵ và hơn nữa tương lai của cả cô và anh phải thật vững vàng, nếu bây giờ Natusmi sụp đổ hoặc hai người bị trục xuất khỏi gia tộc thì cô và anh cũng khó còn đường sống.

Ngay lúc đó sẽ là dấu chấm hết cho tất cả, đôi bàn tay bẩn thỉu của anh sẽ là một vết nhơ không thể xoá trên vầng hào quang cuộc sống của cô.

Sẽ sớm thôi, khi anh có thêm một chút chỗ đứng trong Natusmi thì sự thật sẽ được phơi bày, anh sẽ có thể công khai đưa cô về nhà, cưới cô làm vợ, yêu thương và bù đắp cho cô những gì trước đây cô phải chịu đựng mà không bị gán cái mác loạn luân ô uế đó nữa.

__________________________

Brandy: một loại rượu chưng cất có nồng độ khoảng 35-60% độ rượu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play