*Trêu này còn là tán tỉnh, thả thính



Dù không biết tại sao tự dưng Thử Mộc Vi An khinh bỉ cung Kim Ngưu trên weibo, nhưng vì nguyên nhân không cách nào follow mà cố ý lưu dấu trang của Thử Mộc Vi An, giờ này khắc này tâm tình An Nhiên có hơi chút phức tạp.


Nàng chỉ đơn giản cảm thấy đầu gối mình trúng tên, hơn nữa mũi tên này vốn không phải bắn về phía nàng, bản thân nàng vậy mà lại trúng phải.


Cung Xử Nữ đều quá đáng vậy sao?


Ngay trong lúc An Nhiên sầu não ôm điện thoại thì, một tin nhắn hiện lên che khuất "lời nói ác độc" của Thử Mộc Vi An.


Sài Hân Ngữ: Lễ tình nhân ngày mai, nếu không có hẹn, đi chơi với nhau không?


Xuất hiện rồi! Cung Xử Nữ!


"Lễ tình nhân thà chơi với game cũng không chơi với cung Xử Nữ!" An Nhiên căm giận nói, ngón tay lạch cạch ấn xuống hai chữ: "Có hẹn!"


Sài Hân Ngữ: Cậu có hẹn với ai a? Dì nói cậu quá trạch vẫn chưa có người yêu nha.


Trong nháy mắt An Nhiên bị năm chữ "Vẫn chưa có người yêu" đâm cho lạnh lòng, tức giận đáp một câu: "Có hẹn chính là có hẹn đó!" Rồi vứt điện thoại xuống cuối giường.


Dì nói, dì nói. . . hai lần đều là dì nói.


Mẹ hiền dấu yêu ơi, rốt cuộc mẹ đã nói những thông tin kỳ quái gì với Sài Hân Ngữ a? Tại sao công việc của con bận hay không bận, có người yêu hay không có người yêu nhỏ đều biết hết vậy a? Mẹ có biết con gái mình là không thể tùy tiện đem đi bán như vậy không, đặc biệt là bán cho Sài Hân Ngữ. . .


Sài Hân Ngữ cái con người này. . . cái con người này có vấn đề!


An Nhiên co thành một cục trong ổ chăn, vẫn đang tự hỏi con người Sài Hân Ngữ có vấn đề gì, cũng không biết vì sao, ba chữ "có vấn đề" lòng vòng trong đầu nàng nãy giờ, không vòng ra một hai ba bốn gì.


Cuối cùng, rốt cuộc  nàng cũng tìm được một lý do để ghét Sài Hân Ngữ.


—— Cũng không biết lúc trước là ai nói đi liền đi, bặt vô âm tín nhiều năm như vậy, đã từng nói phải mãi chơi với nhau, kết quả đột nhiên bỏ nàng ở lại.


Bởi vậy có thể thấy được, con người này thật sự có vấn đề!



. . .



Ở một nơi khác, Sài Hân Ngữ nhìn câu trả lời giống như đã từng quen biết của An nhiên, không khỏi muốn cười, tiện tay đáp lại một câu trêu chọc, sau đó thật lâu không đợi được hồi âm, lâm vào trầm tư.


Lễ tình nhân có hẹn? Thật hay giả?


Nhìn thế nào cũng thấy giống cố ý từ chối mình. . .


"Nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào nhỏ vẫn không tha thứ cho mình?" Sài Hân Ngữ nằm trong ổ chăn thấp giọng thì thào, quay đầu liền nhìn thấy con thỏ bông tai to gần bằng bàn tay ở góc giường, tư tự không khỏi bay về nơi xa.


Sài Hân Ngữ đã quên mất bắt đầu từ khi nào nàng bỗng nhiên lại trở thành hảo hài tử vừa ưu tú lại ngoan ngoãn trong mắt người khác.


Gia đình Sài Hân Ngữ có tiền, từ nhỏ đến lớn, của ăn của mặc của dùng của chơi, chỉ cần nàng xài được thì tất cả đều là tốt nhất. Nàng vẫn luôn cố gắng học tập, vô luận là tri thức trên sách giáo khoa hay là cách thức giao tiếp với người khác, nàng đều làm hết khả năng có thể, cho nên giáo viên luôn khen nàng thông minh giỏi giang còn vui tươi rộng lượng, phụ huynh của các bạn cũng bảo con của mình lấy nàng làm gương.


Ở trong mắt rất nhiều người, Sài Hân Ngữ chính là công chúa trời sinh có ánh hào quang, nhưng chỉ có bản thân nàng biết, ở nơi sâu nhất trong đáy lòng mình rốt cuộc đè nén bao nhiêu u ám.


Trong mắt người ngoài, gia đình ưu việt của nàng, thật ra chưa từng hòa thuận.


Cha mẹ nàng như hai người xa lạ, ngày qua ngày cùng sống dưới một mái hiên, cơm ai nấy ăn, phòng ai nấy ngủ. Nhiều năm trôi qua như vậy, sợi dây duy nhất có thể liên kết hai người họ ở bên nhau, chỉ có đứa con gái Sài Hân Ngữ.


Làm cha mẹ, bọn họ cũng rất cố gắng đối xử tử tế với đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện lại ưu tú này, vì thế cũng lần lượt làm bộ giữa cả hai vẫn còn có sự ràng buộc tên là tình thân, cố gắng gìn giữ một gia đình hoàn chỉnh, nhưng lại không liệu được tất cả hóa thành sự tranh chấp đáng sợ một lần lại một lần.


Nàng vốn nghĩ mình cố gắng thực hiện được kỳ vọng của họ, mối quan hệ của họ sẽ vì mình mà hòa hoãn, nhưng đến sau này nàng mới phát hiện là chẳng thể nào, ngay từ lúc bắt đầu nàng đã có một kỳ vọng sai lầm, chính là nàng đơn phương cho rằng người một nhà nên là chỉnh chỉnh tề tề, vì thế cưỡng ép hai người chán ghét lẫn nhau sống bên nhau, khiến cho ai cũng không thoải mái.


Cho đến nay Sài Hân Ngữ vẫn không cách nào hiểu được, tại sao cha mẹ nàng rõ ràng hận nhau như vậy, lại tiến tới cùng nhau, sinh ra nàng. Nàng chỉ biết, khi nàng còn nhỏ, cảm thấy bản thân sinh ra chính là một loại bất công, nàng hận hai người kia ích kỷ dẫn nàng đến thế giới này, sau đó tước đoạt sự mỹ hảo nàng hướng đến, bóp méo định nghĩa của nàng đối với tình cảm, còn muốn cầu nàng làm một đứa trẻ ngoan.


Sài Hân Ngữ đè nén những thứ này dưới đáy lòng, lại trầm mặc phát tiết ở nơi không người.


Nàng dùng viên phấn gãy ở trên lớp vẽ loạn các thứ lên bức tường trong một con hẻm sâu.


—— Hai người lớn tranh chấp nhau đến mặt mũi méo mó, một đứa trẻ bàng quan ngồi yên trong góc, bài thi 99 điểm bị gạch dấu X bằng mực đỏ, đôi cánh của thiên sứ dần sứt mẻ, đứa trẻ cô độc chạy trốn, và bức tường to cao hiện ra rõ dưới ánh mặt trời. . .


Nàng khi còn nhỏ, dùng những hình ảnh đơn giản ấu trĩ mà lại trừu tượng, trên bức tường ở một nơi không ai để ý miêu tả thế giới không hề tốt đẹp trong lòng mình, sau đó đợi một trận mưa to, rửa trôi tất cả những cảm xúc tiêu cực này, hôm sau nàng sẽ vẽ lại.


Hồi sinh nhật tám tuổi, vào buổi trưa sau khi tan học nàng níu giữ bạn cùng bàn, rủ cô bé chơi máy gắp thú cùng mình, chỉ vào một con thỏ tai to màu trắng nói mình rất muốn có.


Bạn cùng bàn bình thường yên tĩnh thành thật nói mình cũng không biết làm sao để chơi cái này, sau đó đổ mồ hôi tay cố gắng một tiếng đồng hồ ở máy gắp thú, cơm cũng không ăn, rốt cuộc cũng lấy được con thỏ đó cho nàng.


Buổi chiều ngày hôm đó, Sài Hân Ngữ đem con thỏ đó đến dưới bức tường.


Chiếc compa trong túi văn phòng phẩm xinh đẹp trở thành vũ khí để nàng phá hỏng đồ chơi, nàng lạnh lùng "tổn thương" con thỏ khóe miệng tươi cười đó, cuối cùng vẽ một tiểu ác ma lên bức tường, đặt con thỏ đã hư hao không chịu nổi xuống trước mặt "nó".


Sau khi nàng đứng dậy, bỗng nhiên phát hiện con hẻm sâu này không còn chỉ là "căn cứ bí mật" của một mình nàng nữa, bạn cùng bàn lúc nào cũng yên lặng kia đứng cách đó không xa, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy khó hiểu.


Buổi chiều ngày hôm sau, bạn cùng bạn không nói gì cả, chỉ trước lúc tan học lấy một con thỏ trắng tai to từ trong cặp ra.


Sài Hân Ngữ nhận lấy con thỏ, nhìn kỹ, bên dưới mớ lông che rất nhiều vết may vá, nhưng bởi vì may rất cẩn thận nên nhìn sơ cũng không phát hiện ra.


Khoảnh khắc đó, bỗng nhiên nàng cảm thấy ở nơi sâu nhất trong đáy lòng có thứ gì đó bị xúc động, một lòng muốn đến "căn cứ bí mật" vẽ cảm giác đó xuống, sau khi nàng đi đến bức tường phát hiện những hình vẽ ở bên trên hiện tại không giống như lúc trước.


Hai người lớn tranh chấp bị đóng vào một chiếc TV, bên cạnh bài thi 99 điểm có thêm một tờ 95 điểm, thiên sứ mẻ cánh biến thành con diều bay cao trong tay đứa trẻ chạy trốn, bên dưới chiếc bóng bức tường cao có thêm một cái đèn đường, bên cạnh tiểu ác ma có thêm một cô bé đưa tay sờ đầu nó.


"Vẽ còn xấu hơn mình. . ."


Nàng nhỏ giọng ghét bỏ, lại không biết cánh cửa sổ của nhà tù âm u trong đáy lòng, đã bị một người mang theo ánh sáng nhẹ nhàng gõ cửa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play