Chương 67: Đại lão Tần thật sự là đại lão
Lục Chiếu Ảnh nhìn về phía Thích Trình Quân, vẻ mặt như gặp quỷ.
Ngày hôm qua lúc anh ta gọi điện thoại cho Thích Trình Quân, đối phương đã ở sân bay.
Lục Chiếu Ảnh vẫn luôn tưởng Thích Trình Quân được thông báo trước.
"Không phải, không sai, bên 129 là như thế nào?" Lục Chiếu Ảnh khó có khi ra vẻ đứng đắn, ngừng cười, "Chút việc nhỏ như thế này mà bọn họ cũng nhận?"
Lục Chiếu Ảnh không thể tiếp thu, anh ta không có nhiều tiếp xúc với hội viên trung tâm của 129, chỉ biết trong đó có mấy vị đại thần. Còn có một tên niêm yết phí nhận đơn cực kỳ đắt nhưng lại rất hiếm khi chịu làm...
Nhưng vậy thì liên quan gì đến tiểu đáng thương nhà bọn họ?
Nhỡ Tần Nhiễm là hội viên 129?
Đừng có đùa.
Cơ bản là Lục Chiếu Ảnh không nghĩ đến khả năng này.
Trình Tuyển cũng híp mắt, không thèm chú ý đến mô hình cơ thể người của anh nữa, mà kéo một chiếc ghế dựa lại, nâng cằm về phía Thích Trình Quân, "Nói."
"Thì..." Thích Trình Quân nghĩ nghĩ, "Không hỏi nhiều, hình như là một người họ Phong."
"Tôi biết rồi!" Lục Chiếu Ảnh vỗ bàn, dường như đã nắm được manh mối gì, "Chú Giang nói với tôi rồi, Phong Lâu Thành từng liên hệ cục trưởng Cục Công An. Ông ta là thị trưởng thành phố Vân, lại nói tiếp, có thể mở phiên toà nhanh như vậy vẫn phải nhờ có thị trưởng Phong phê duyệt."
Trình Tuyển có chút ấn tượng với Phong Lâu Thành, một người rất có thủ đoạn, sắp được thăng chức.
"Vốn tôi còn cho rằng ông ta đang nể mặt Tuyển gia, như vậy xem ra lại không giống," Lục Chiếu Ảnh tìm về đầu óc, như suy tư gì, "Cho nên ông ta chỉ vì Tần Tiểu Nhiễm thôi à?"
Nhưng có cần thiết động can qua lớn như vậy, ngàn dặm xa xôi tìm Thích Trình Quân tới không?
Anh ta cho rằng, ngoại trừ cậu chủ Trình ra, sẽ không có ai thèm làm chuyện nhàm chán như vậy.
"Tần Nhiễm còn quen thị trưởng?" Lục Chiếu Ảnh thật sự kinh ngạc.
Cũng đặc biệt tò mò, Tần Nhiễm này, làm thế nào mà cô có thể quen biét Phong Lâu Thành?
Anh ta bỗng nhiên cảm thấy Tần Nhiễm có chút bí ẩn.
Rõ ràng bản thân không có gì, nhưng từng người quen của cô, mỗi người đều có bối cảnh người này lớn hơn người kia.
Phong Lâu Thành có thể xem nhẹ, nhưng 129 không thể dễ dàng xem nhẹ.
Trình Tuyển không nói chuyện, anh chưa từng tra thân thế hay bối cảnh của cô, chỉ là sau khi vụ án này xảy ra mới đi tìm hồ sơ của cô ở trấn Ninh Hải.
Hiểu biết đối với Tần Nhiễm giới hạn trong mối quan hệ giữa cô và Ninh Tình, còn có cả nhà họ Lâm.
Bối cảnh gia đình đơn giản, cha mẹ ly dị.
Chơi chính trị, ai chẳng có lòng dạ sâu xa, Phong Lâu Thành càng không giống một người hiền lành.
"Trở về đi," Trình Tuyển duỗi tay cầm áo khoác, "Tôi xem lại hồ sơ 712 ba năm trước đây tại trấn Ninh Hải một lần nữa xem."
**
Tần Nhiễm đi từ bệnh viện đến trường học, trời cũng gần tối đen, đèn đường ngoài cổng trường học sáng lên.
Lâm Cẩm Hiên đứng dưới đèn đường, bóng người thon dài dưới đèn đường trông thẳng tắp, thanh tuấn.
Lúc này là lúc vừa kết thúc tiết tự học buổi tối thứ nhất, rất nhiều học sinh tranh thủ lúc này ra ngoài ăn bữa khuya.
Ngoại hình Lâm Cẩm Hiên chói mắt, hấp dẫn không ít người nhìn.
Thấy Tần Nhiễm bước từ xe taxi xuống, anh ta hơi nhíu mày, ánh mắt lại chuyển hướng sang tay cô, "Vết thương trên tay không có việc gì chứ?"
"Không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày." Tần Nhiễm nhướng mày.
"Vậy..." Lâm Cẩm Hiên không quá rõ cách ở chung với nữ sinh. Nếu lúc này đổi thành Tần Ngữ, chắc chắn sẽ chủ động khóc lóc kể lể với anh ta, vậy là anh ta có thể tiện tay đưa thẻ ngân hàng cho cô ta.
Đổi thành Tần Nhiễm, đối phương chẳng khác nào người không có vấn đề gì, tính cách quá khác nhau, Lâm Cẩm Hiên không biết làm sao.
"Di động em lưu số anh, gặp được chuyện gì khó khăn, nhớ gọi cho anh," Lâm Cẩm Hiên buông tiếng thở dài, ngẫm lại thái độ của Ninh Tình, anh ta cũng không khó lý giải tính cách của Tần Nhiễm, "Cầm lấy thẻ này đi."
Nghĩ nghĩ, lại nhẹ nhàng vỗ đầu cô, cố gắng nói thật chậm, "Buổi tối ăn gì chưa?"
"Rồi." Tần Nhiễm tránh đi, vẫn lạnh lùng như cũ, không nói nhiều, mặt mày nhạt nhẽo.
Cách đó không xa, Tần Ngữ đứng chung một chỗ với đoàn người, nhấp môi.
Cô ta biết Lâm Cẩm Hiên muốn từ nhà đến trường thăm Tần Nhiễm, nên cũng đòi tài xế lái xe đến đây, nói mình để quên bài thi ở lớp.
"Người bên cạnh Tần Nhiễm là ai vậy? Đẹp trai thật, hình như trông hơi quen." Cô gái mặt baby bên cạnh Tần Ngữ nói nhỏ.
Tần Ngữ không nói chuyện, đầu ngón tay bóp chặt sách trong tay.
Lâm Cẩm Hiên rất khó tiếp cận, cô ta tốn mất mấy năm mới có thể tiếp cận Lâm Cẩm Hiên. Ngày thường đều là cô ta chủ động dính lấy anh ta, chưa từng thấy anh chủ động thân cận với người khác.
Một màn này trông thật chướng mắt.
Cô ta không hiểu, trừ bỏ gương mặt kia, Tần Nhiễm thật sự chẳng ra gì.
Cô ta nỗ lực học tập, cố gắng luyện đàn violon như vậy, nhưng Tần Nhiễm chẳng cần làm gì, sao những người xung quanh đều hướng về phía cô ta?
Dường như Tần Nhiễm và Lâm Cẩm Hiên không nói với nhau nhiều lắm, chưa được vài phút đã đi cổng trường.
Lâm Cẩm Hiên nhìn bóng dáng cô vài phút, mới lái xe rời đi.
"Chúng ta đi thôi." Tần Ngữ không vè nhà họ Lâm, cũng không lên lớp.
Cô ta cúi đầu nhìn di động, ánh mắt nặng nề.
**
Tần Nhiễm không trực tiếp đi lên lớp, bác bảo vệ ở cổng gọi cô lại, "Tần Nhiễm, cháu lại đây, có chuyển phát nhanh của cháu này."
Tần Nhiễm lớn lên đẹp, bác bảo vệ quen mặt cô.
Gần đây ra vào trường, các bác bảo vệ đều rất quan tâm tay cô, mỗi lần đi qua đều hỏi vài câu.
"Thùng đồ gửi hơi nặng chút," bác bảo vệ ước lượng cái thùng, "Bác đưa đến cửa phòng ngủ giúp cháu, rồi nhờ cô quản lý bê lên giúp cho."
Nói xong nhẹ nhàng bê cái thùng lên.
Tần Nhiễm vốn định nói mình có thể tự xách, nhưng bác trai vô cùng nhiệt tình.
Cô sờ cằm, cười cười, hơi hơi nghiêng đầu, "Vậy bác đưa đến lớp giúp cháu vậy."
"Được rồi!"
Tối nay lớp chỉ có một nửa số học sinh, bởi vì đã tan học, ngồi lộn xộn khắp lớp.
Lâm Tư Nhiên đang thảo luận bài tập cùng Hạ Phi, nhìn đến thấy cô đến lập tức bỏ sách xuống, nhận thùng giấy, cảm ơn bác bảo vệ rồi hỏi: "Nhiễm Nhiễm, đây là cái gì vậy?"
"Cho cậu." Tần Nhiễm ngồi lại trên ghế, dựa vào tường, bắt chéo chân, không chút để ý.
Cô còn đang tìm cuốn sách ngoại văn "Thời gian giản sử" dưới ngăn bàn.
Vốn định mạnh mẽ lục lọi, ngẫm lại tình trạng cái tay của mình lại thôi.
Mắt Lâm Tư Nhiên sáng ngời, "Tớ có thể mở luôn ra không?"
"Cho cậu rồi, cậu muốn mở ra lúc nào cũng được." Tần Nhiễm mở sách.
Lâm Tư Nhiên lập tức mượn dao rọc giấy của bạn bàn trước, mở hộp. nNhững người khác nghe vậy đều vây lại đây hóng hớt. Đến cả Kiều Thanh cũng ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Lâm Tư Nhiên.
"Nhanh lên, sắp vào học rồi."
"Trông hơi bị to nhỉ, có phải là gấu bông không?"
"Nhìn xem đại lão Tần của chúng ta tặng cậu quà gì..." Người nói lời này là Kiều Thanh, cậu ta còn chưa nói xong câu, đột nhiên dừng lại. Âm thanh đột nhiên im bặt, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía Tần Nhiễm.
Đám người vốn dĩ thò đầu qua hóng hớt, cũng lâm vào yên lặng.
Editor: Đố biết Nhiễm tỷ tặng quà gì cho em bé ngoan ^^