Mùa thu tới, không khí Giang Nam phi thường thanh mát, ban đêm trời cao trong vắt không một gợn mây, ánh sao lấp lánh, ngẫu nhiên có chiếc máy bay bay qua, ánh đèn chợt lóe, phảng phất như một chiếc du thuyền giữa biển sao.
Hàn Luật đang nhìn chằm chằm chiếc "du thuyền" kia, phía sau đột nhiền chuyền đến tiếng bước chân vui sướng.
Hàn Luật nhíu mày, cô gái ngốc sao lại cao hứng như vậy, cái này có ý nghĩa ông chủ bên trong đang không vui.
Vấn đề là, ông chủ không bảo hắn đưa Lâm Táo về a.
Khu biệt thự này cùng với những biệt thự khác trong thành phố không phải cùng một khái niệm, hơn nữa vô luận ở nơi nào, ngoài cửa biệt thự chưa phải là đường chính, Lâm Táo nếu đi một mình trên đường đều có khả năng gặp nguy hiểm.
Ngay khi Hàn Luật định vào bên trong xin ý kiến, cô gái ngốc đang xuống bậc thang đột nhiên dừng lại.
Hàn Luật tìm tòi nghiên cứu nhìn Lâm Táo.
Cô bỗng nhiến nhớ tới, cô còn chưa trả lại lễ vật.
Bởi vì Mạnh Hoài An buông tay giải phóng cô thật sự thống khoái, Lâm Táo ít đi một chút sợ hãi dành cho hắn, xoay người liền chạy luôn.
Mạnh Hoài An vẫn còn ngồi trên bàn ăn.
Hắn hờ hững mà nhìn cô gái đang quay lại. Trong nháy mắt, Mạnh Hoài An lại lần nữa hoài nghi Lâm Táo kỳ thật là người có tâm cơ lạt mềm buộc chặt, cô cố ý cự tuyệt sự theo đuổi của hắn để thử vị trí của mình trong lòng hắn, phát hiện hắn thật sự không chút nào lưu luyến, Lâm Táo liền hối hận, vì thế cô quay trở lại, muốn vãn hồi hắn.
Hắn ngước mắt, chờ nữ nhân tâm cơ kia mở miệng.
Mà trong mắt Lâm Táo, trên mặt Mạnh Hoài An chỉ có duy nhất một biểu tình, đó là lạnh lùng uy nghiêm.
Bởi vậy cô không hề nhìn ra tâm tình hiện giờ của Mạnh Hoài An.
Nếu đã không nhìn ra, Lâm Táo liền không nghĩ nhiều, đứng cách bàn ăn vài bước, cô cười làm lành: "Mạnh tiên sinh, anh tặng tôi váy với giày, giày tôi chỉ đi qua một lần, đã giặt rất sạch sẽ, hiện tại đang ở trong xe của anh. Tôi, tôi biết anh không dùng được, nhưng anh có thể tặng lại cho nhân viên nữ trong công ty, giống như phúc lợi của công ty vậy? Đều rất quý, đừng lãng phí."
Mạnh Hoài An cảm thấy, đêm nay cô nói quá nhiều.
Là thật sự muốn phủi sạch quan hệ với hắn, hay vẫn là tính toán đắp nặn hình tượng đơn thuần sạch sẽ của bản thân, nỗ lực thể hiện ra mình là người khác biệt?
Hạ Cẩm Niên nói, thật sự có loại nữ nhân này, cho rằng người có tiền sẽ giống như trong phim thần tượng, sẽ bị người đơn thuần ngốc bạch ngọt hấp dẫn.
Mạnh Hoài An cười lạnh.
Nữ nhân này chỉ sợ không biết, hắn ghét nhất là bị người khác tính kế.
"Có thể."
Không tiếp tục nhìn LâmTáo, Mạnh Hoài An bảo Hàn Luật vào đưa Lâm Táo về khách sạn.
Hàn Luật: "Vâng. Lâm tiểu thư, mời."
Lâm Táo ngây người, thuận lợi như vậy?
Tới trên xe, Lâm Táo nhịn không được cùng Hàn Luật bát quái: "Ông chủ của anh cũng không đáng sợ như vậy a, đều tại anh nói làm tôi sợ hãi, bằng không lần trước tôi đã nói rõ ràng rồi."
Hàn Luật vô cùng đồng tình với cô.
Ông chủ có thân phận như thế nào? Rất nhiều nữ nhân muốn tiếp cận lão đại cũng không có cơ hội, cô gái này cư nhiên chỉ nghĩ trốn.
Đưa Lâm Táo về xong, Hàn Luật đem ba cái túi cô đưa tới bỏ vào cốp xe, trở về biệt thự đón Mạnh Hoài An.
Đúng như hắn nghĩ, Mạnh Hoài An suốt đêm trở về thành phố S.
Bốn giờ sau, xe dừng lại trước cửa biệt thự xa hoa của Mạnh Hoài An.
Hàn Luật thay hắn mở cửa.
Mạnh Hoài An trực tiếp đi vào bên trong.
Hàn Luật thấp giọng hỏi: "ông chủ, những lễ vật kia...."
"Ném."
Lạnh băng hai chữ, không mang theo bất luận cảm tình, không phẫn nộ, cũng không lưu luyến.
Giải quyết xong quả bom hẹn giờ là Mạnh Hoài An, Lâm Táo đóng phim càng ngày càng tốt.
Quay phim xong đã là hai tháng sau, Lâm Táo rốt cuộc cũng lấy được thù lao đóng phim lần 2.
Thù lao đóng phim của cô là trả theo từng đợt, tổng cộng trả trong 3 lần, cô đã nhận được 2/3 tiền thù lao, chờ đến ngày đóng máy sẽ nhận nốt phần còn lại.
Dù tiền thuế phải nộp cũng nhiều nhưng không ảnh hưởng tới tâm tình vui vẻ của Lâm Táo.
Đem tiền lương chuyển một phần cho Tần Lộ, Lâm Táo ghé vào trên giường ra sức tưởng tượng: "Chị họ, quay xong bộ này, chúng ta về quê thăm cậu mợ với ông bà ngoại đi."
Tần Lộ vừa muốn nói chuyện, phát hiện Lâm Táo chuyển hơn nửa số thù lao cho mình, Tần Lộ đập một phát lên cánh tay Lâm Táo: "Em chuyển cho chị nhiều như vậy làm gì? Đã nói chỉ ¼ rồi."
Lâm Táo ánh mắt chân thành nhìn cô: "Không có chị họ, hiện tại chắc chắn em đang ở quê bán quán ăn sáng với ông bà rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta kiếm được số tiền lớn như vậy, em tất nhiên phải chia cho chị một nửa chứ."
Uống nước nhớ nguồn?
Tần Lộ cũng không cảm kích: "Chờ xem, danh khí của em một năm so với một năm càng cao hơn, chẳng lẽ mỗi lần đều đưa chị một nửa? Chị nói cho em, anh em ruột cũng phải rõ ràng, huống chi chúng ta chỉ là họ hàng với nhau, về sau những việc khác như nào cũng được, nhưng tiền bạc là phải nghiêm túc."
Lâm Táo nháy mắt, chị họ cô hiện tại thật hung dữ.
Tần Lộ nói được thì làm được, lập tức đem hơn một nửa số tiền vừa nhận chuyển lại cho Lâm Táo.
Phân xong tiền, Tần Lộ đến bên người Lâm Táo thở dài.
Lâm Táo chọc chọc cánh tay cô: "Đang yên lại thở dài cái gì?"
Tần Lộ thực sự phiền: "Chị diễn vai phụ nhiều năm như vậy, những vai không quan trọng chị có thể tìm cho em cũng không thiếu tài nguyên nhưng nhân vật quan trọng hơn một chút liền khó khăn, hiện tại nhiều công ty giải trí như vậy, người ta khinh thường cùng em đoạt vai phụ, gặp được nhân vật có nhiều đất diễn một chút, người ta đều phải đoạt về cho nghệ sĩ của mình, chúng ta đến cơ hội tranh với bọn họ cũng không có."
Lâm Táo không hiểu: "Chị không phải nói, mấy phim em đóng khi chiếu ra em đều có thể nổi tiếng ở mức nhất định sao, sẽ có người chủ động tìm em đóng phim?"
Tần Lộ thở dài: "Đó là ý tưởng ban đầu, "Thủy tiên" khi nào chiếu còn chưa xác định, có phim có thể bị kiểm duyệt đến 3-4 năm còn chưa được chiếu, vạn nhất em cũng gặp phải chuyện xui xẻo như vậy thì làm sao?"
Đây xác thực là tin tức nghiêm trọng.
Lâm Táo hậm hực trong chốc lát, lập tức nghĩ thông suốt: "Vậy tiếp tục diễn vai quần chúng, diễn được một vai cũng là diễn, ngày nào đó vận khí tốt không chừng em còn có thể diễn vai nữ chính."
Tần Lộ lườm cô: "Em đừng nghĩ quá lạc quan, tiện nghi lần này như thế nào nhiều để em tiếp tục nhặt được? Hơn nữa, tốt xấu gì em đã từng diễn vai nữ chủ, em không ngại quay lại diễn vai quần chúng, nhưng chị còn ngại làm người đại diện của vai quần chúng đấy."
Lâm Táo đau đầu: "Không thể quay vai quần chúng, lại không có phim là nữ chính, vậy chị nói em diễn cái gì bây giờ?"
Tần Lộ trầm mặc.
Nếu em họ không gặp được "Thủy tiên", Tần Lộ không ngại tiếp tục mang theo em họ tiếp tục diễn vai quần chúng như trước đây, một bên mơ mộng chờ đợi cơ hội, rốt cuộc cô chỉ là hứng thú nhất thời làm người đại diện cho em họ. Nhưng, khi mọi việc xảy ra, Tần Lộ mới ý thức được năng lực bản thân không xứng với cơ hội này.
Em họ có năng lực đóng phim, là cô làm nghười đại diện quá low, low đến chỉ có em họ cảm thấy cô rất lợi hại, ở trong mắt những người đại diện chuyên nghiệp khác, Tần Lộ chính là rất buồn cười.
Kịch bản phim lớn nhỏ nhân vật trong đó đã sớm được xác định, hiện tại em họ tốt xấu gì cũng đóng qua vai nữ chính, chẳng lẽ cô muốn mang theo em họ đi thử kính một số nhân vật phụ không nổi mấy phần đất diễn? Dựa vào kế hoạch phát triển người mới, cô nhận nhân vật phụ cũng phải có nhiều cảnh quay một chút chứ không phải quay trở về diễn vai quần chúng.
Cho nên, Tần Lộ phiền chính là bản thân, phiền vì không có biện pháp giúp em họ có tài nguyên nữ chính hoặc nữ phụ quan trọng.
Lâm Táo cử động cánh tay, nhìn chị họ nhíu chặt lông mày.
Lâm Táo không thể lý giải chị họ sao liền phiền thành như vậy.
Cô đem tin nhắn thông báo số tiền trong thẻ ngân hàng giơ lên trước mặt Tần Lộ, ngữ khí thoải mái nói: "Thù lao đóng phim lần này tương đương với chúng ta đóng vai quần chúng một năm, cùng lắm chúng ta dùng một năm thời gian này tìm cơ hội mới, "Thủy tiên" sang năm nếu có thể phát sóng, cơ hội liền càng nhiều. Chị họ, chị vui vẻ một chút, nếu thật sự phải diễn vai quần chúng thì lúc đó chị buồn cũng không muộn."
Tần Lộ nhìn em họ có chút đen đi, tự nhiên lại nghĩ tới Mạnh Hoài An.
Cô nói giỡn: "Em nếu nhận lời theo đuổi của Mạnh Hoài An, chị lúc nào cũng không cần o lắng nữa."
Lâm Táo:........
Thôi vẫn là đi diễn vai quần chúng đi.
Tháng mười hai, "Thủy tiên" chính thức quay đến những phân cảnh cuối cùng.
"Thủy tiên" là sản phẩm của công ty Hoành Anh, nằm trong kế hoạch phát sóng năm sau của công ty.
Giám đốc của Hoành Anh điện ảnh là Trần Hoành Anh, năm nay 46 tuổi, nữ.
Trần Hoành Anh xuất thân từ trường điện ảnh chính quy, tuổi trẻ từng là diễn viên, còn từng diễn qua một vai nữ chính, chẳng qua bộ phim truyền hình đó không quá nổi tiếng, lúc sau Trần Hoành Anh quen biết một vị thương nhân, hai người nhanh chóng kết hôn sinh con, Trần Hoành Anh liền nhân cơ hội đó lui về sau màn, nhưng bà cũng không hoàn toàn rời khỏi giới giải trí, mà phụ trách hạng mục đầu tư điện ảnh của chồng, có lỗ có lãi, Trần Hoành Anh xuất phát từ yêu thích mà đầu tư rất nhiều hạng mục, cũng từng đề nghị mở công ty giải trí của gia đình.
Chồng bà không đồng ý, hắn cảm thấy Trần Hoành Anh căn bản không đủ sức để làm.
Vì sự hài hòa của gia đình, Trần Hoành Anh từ bỏ giấc mơ lập nghiệp của mình.
Sau này, Trần Hoành Anh phát hiện con trai của chồng với tình nhân đã lớn đễn nỗi có thể đi mau nước tương được, Trần Hoành Anh ngay lập tức cùng chồng xé rách mặt, lấy một nửa gia sản của mình, chính mình gây dựng sự nghiệp.
Năm nay công ty của bà hợp tác với công ty video internet, thành công khai phá 2 bộ phim mạng, một bộ không lời không lỗ, một bộ kiếm lãi vô cùng.
"Trần tổng, nếu không năm nay chúng ta quay thêm mấy bộ?" Có người đề nghị, đây là nếm được ngon ngọt.
Trần Hoành Anh rất lí trí: "Hạng mục không nhiều, dựa theo kế hoạch, mỗi năm chỉ quay hai bộ phim."
Kế tiếp, giám đốc sản xuất Cao tổng lên trình bày tình huống của hai bộ phim sang năm.
Hai bộ phim này đã được quyết định từ trước chính là web drama "Hồ tiên" cùng với phim đề tài kháng chiến "Thủy tiên"
"Hồ tiên" được nghiên cứu qua, trọng điểm cuộc họp lần này chủ yếu đánh giá "Thủy tiên"
Cao tổng cắm USB vào máy chiếu, phát một đoạn ngắn phim "Thủy tiên" chưa qua chỉnh sửa hậu kỳ.
Đây là cảnh quay Thủy tiên vội vàng chạy đến trên thuyền, nước trong hồ dậy sóng, đằng sau có hai tên giặc nhảy lên một chiếc thuyền đánh cá khác, lấy súng uy hiếp người đánh cá đuổi theo Thủy tiên. Hai con thuyền cách nhau càng ngày càng gần, một người nhảy lên thuyền của Thủy tiên, cô nương ở đầu thuyền nắm chặt gậy trúc trong tay, đôi mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm người đàn ông đang tiến lại gần, đề phòng nhưng không hoảng loạn.
Lợi dụng lúc người đối diện coi thường, Thủy tiên dựa vào dáng người linh hoạt cùng việc quen thuộc với thuyển nhỏ thành công đánh người một người vào trong hồ.
Vẫn luôn xem diễn tên giặc còn lại nổi giận, bắn một phát súng vào đùi thủy tiên.
Thủy tiên nhanh nhẹn tránh đi, bỏ qua gậy trúc nhảy vào trong nước.
Hắn liên tục bắn mấy phát súng vào trong nước, nhưng không bắn được người, hắn đành phải trước tiên cứu đồng bọn trong hồ. Ở một đầu thuyền khác, Thủy tiên lặng lẽ nhô đầu lên khỏi mặt nước, hướng người đánh cá làm một cái thủ thế, sau đó Thủy tiên nhẹ nhàng leo lên thuyền. Tên giặc trên thuyền không tìm được nàng, người dưới nước phát hiện chậm một bước, Thủy tiên liền đem người còn lại đá vào trong hồ, sau đó nhặt lên súng của hắn ta làm rơi, đối với hai người bắn ra mấy phát đạn.
Bắn xong, Thủy tiên thở hồng hộc đứng ở đầu thuyền, một thân chật vật nhưng trên mặt lại vô cùng kiên định.
Màn hình máy chiếu dừng lại ở đây, Trần Hoành Anh gật gật đầu: "Đặng đạo ánh mắt rất tinh, Lâm Táo này thật làm người ta ngạc nhiên."
Trách không được là người mà kim chủ coi trọng.
Kim chủ thân phận thần bí, bảo bà không lộ ra ngoài, Trần Hoành Anh không dám tìm hiểu, bởi vì bà vốn không cho phép công ty của mình xuất hiện loại chuyện này, còn khi diễn viên rời khỏi đoàn phim của mình có hay không nhờ cậy kim chủ, bà cũng sẽ không hỏi đến.
"Nếu hậu kì xong, bộ truyền hình này có thể vẫn giữ được trình độ này thì đài truyền hình bên kia sẽ dễ thông qua." Cao tổng tin tưởng mười phần nói.
Trần Hoành Anh gật gật đầu: "Anh theo dõi kĩ vào, nếu cần có thể thêm đầu tư."
Phần kế hoạch phim chiếu năm sau đã xong, tiếp theo sẽ lựa chọn hạng mục quay phim cho năm mới.
Mấy năm nay, phim cổ trang không dễ nổi, phim trinh thám, tiên hiệp, tình yêu đô thị, thanh xuân vườn trường cũng dễ hot, đương nhiên phim nổi thì giá bán kịch bản cũng cao.
Trần Hoành Anh có tiền, nhưng chưa bao giờ đi tranh đoạt những kịch bản lớn đó, mà chọn những kịch bản nhỏ không nổi nhưng nội dung tốt.
Một phen thảo luận xong, mọi người nhất trí sang năm sẽ quay một bộ phim thanh xuân đề tài thần tượng, thể hiện nội dung dốc lòng vì ước mơ.
Phim thần tượng thanh xuân một nửa là học đường một nửa là ngành sản xuất, viết về một người thừa kế trẻ tuổi của một tập đoàn, vì ông nội mà không thể không đi thâm sơn cùng cốc đón vị hôn thê của mình, đây là câu chuyện tình yêu đô thị lãng mạn, kinh điển của kịch bản cô bé lọ lem. Bởi vì thân phận, giáo dục khác biệt, nam nữ chính trong lúc kết giao gây cười không ngừng, lại cũng rất ấm áp ngọt ngào.
Bởi vì bộ phim thanh xuân là hạng mục trọng điểm, Cao tổng chọn mấy nam nữ diễn viên mới mới nổi trong vài năm nay, đã có một lượng phan nhất định, cũng sẽ không muốn thù lao phim giá trên trời. Cao tổng đã sớm nhìn ra, Trần tổng của bọn họ vô luận là chọn kịch bản hay diễn viên, đều muốn chọn hàng ngon nhưng giá lại rẻ.
Trần Hoành Anh nhìn nội dung kịch bản trên màn hình, bỗng nhiên cười: "Phim này cho Lâm Táo diễn nữ chính."
Lý lịch sơ lược của Lâm Táo bà đã xem qua, vô luận bằng cấp hay tính cách, đều cùng nữ chính thôn quê có chỗ tương đồng, nhan sắc xinh đẹp + kỹ thuật diễn tự nhiên + một phần giống người thật, không chọn Lâm Táo thì chọn ai?
Hơn nữa, Trần Hoành Anh còn có một kế hoach khác.
"Thủy tiên" kế hoạch ban đầu muốn quay trong 3 tháng, nhưng bởi vì Đặng đạo yêu cầu cao, diễn viên trong đoàn cũng phát huy không ổn định, tiến độ hơi chậm một chút, trải qua bàn bạc lại với nhà làm phim, thành công tranh thủ thêm một tuần.
Một tuần tương đối là đủ.
Lâm Táo tham gia kết thúc phim, kịch bản là Thủy tiên cùng nam chính biết được đám giặc muốn đi tập kích trấn nhỏ, vì để mọi người trong trấn tranh thủ thời gian rút lui, đoàn người Thủy tiên muốn ở trên bờ ngăn chặn đám giặc. Nam nhân phụ trách chiến đấu trên bờ, Thủy tiên phụ trách dưới nước, mang theo thuyền chở thuốc nổ ngụy trang thành thuyền bình thường. Rất nhanh, nhiều người đàn ông trên bờ đều hi sinh, Thủy tiên chính là phòng tuyến cuối cùng, đợi khi đám giặc đến gần thuyền, Thủy tiên châm thuốc nổ, cùng biển lửa đồng quy vu tận với đám giắc.
Nam nữ chính lúc tách ra trên bờ sông, có một đoạn phải hôn triền miên.
Nhìn Phùng Siêu cùng diễn viên thế thân hôn đến khó rời, Lâm Táo mặt đỏ hồng, giả bộ thưởng thức phong cảnh nơi xa.
Tần Lộ đứng bên cạnh có chút nghi hoặc, càng nghĩ càng cảm thấy kì quái. Đoàn làm phim nghèo như vậy, vì cái gì cảnh nguy hiểm em họ đều tự mình diễn, rõ ràng cảnh ôm hay hôn em họ cũng có thể diễn được lai phải thay thế thân?
Tần Lộ nghi ngờ sau lưng có bóng dáng của Mạnh Hoài An.
Nhưng thời điểm thế thân đến, Mạnh Hoài An đã bị em họ làm cho tức giận chạy mất, ba tháng qua, Mạnh Hoài An cũng không xuất hiện một lần, hơn nữa, Mạnh Hoài An nhìn cũng không giống loại người tình nguyện đứng sau lưng yên lặng bảo vệ em họ, làm người tốt không lưu danh a.
Chẳng lẽ cao tầng Hoành Anh có người coi trọng em họ?
Tần Lộ tìm phó đạo diễn hỏi thăm, phó đạo diễn cười ha hả mà nói bọn họ rất yêu quý Lâm Táo, phản cảm nhất chính là tiềm quy tắc.
Nhưng vô pháp giải thích việc đoàn phim giúp em họ tìm thế thân diễn cảnh thân mật.
Được rồi, nếu thật sự có người, trước sau gì cũng sẽ để lại dấu vết.
Cuối cùng, "Thủy tiên" chính thức đóng máy.
Lâm Táo đi ăn bữa tiệc kết thúc, thu được điện thoại của Cao tổng công ty Hoành Anh, mời cô ngày mai đến thành phố S thương lượng hợp đồng cho bộ phim tiếp theo.
Lâm Táo không thể tin vào lỗ tai của mình: "Hợp tác bộ phim tiếp theo? Phim truyền hình sao?"
Tần Lộ đang trang điểm nghe thấy lời này, ném son môi xuống, ôm lấy Lâm Táo nghe lén.
Cao tổng: "Đúng vậy, đợi ngày mai chúng ta gặp mặt rồi nói cụ thể."
Lâm Táo: "Được, ngày mai gặp!"
Kết thúc điện thoại, hai chị em kích động ôm nhau.
Bữa tiệc đóng máy đêm đó, Phùng Siêu bởi vì bộ phim tiếp theo còn chưa có tin tức mà miễn cưỡng cười vui, Lâm Táo lại căn bản không nhịn được ý cười.
Tần Lộ đi rồi, Phương Mân bỗng nhiêm hâm mộ hỏi: "Lâm Táo sao cô cao hứng như vậy, có phải hay không sắp có phim mới để quay?"
Lâm Táo nói sự thật: "Không có, còn chưa kí hợp đồng."
Phương Mân ánh mắt khẽ biến: "Chưa kí hợp đồng? Nói như vậy là đang bàn bạc sao? Phim truyền hình? Cũng là vai chính?"
Lâm Táo sửng sốt, Cao tổng chỉ nói muốn cùng cô bàn bạc, rốt cuộc là hợp tác gì thì cô cũng không biết.
Đường Tú Vân hiểu lầm Lâm Táo không muốn nói, liến nói sang chuyện khác: "Chuyện này phải giữ bí mật chứ, cô cũng đừng hỏi, tới tới, chúng ta uống rượu!"
Lâm Táo lập tức bị Đường Tú Vân lôi kéo sự chú ý.
Phương Mân nhìn khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp của Lâm Táo, ban đầu là ghen ghét, sau đó cười lạnh, tất cả chỉ thoáng qua.
Lâm Táo có mặt có dáng người có nhân mạch, phỏng chừng sẽ nhanh chóng nổi tiếng, Phương Mân không so được với cô, nhưng cô ta sẽ không trơ mắt nhìn Lâm Táo thuận buồm xuôi gió mãi.
Nghĩ đến 3 tháng trước cô ta quay được cảnh Lâm Táo một mình lên một chiếc xe không xứng với thân phận của mình, Phương Mân nắm chặt di động.
Chờ xem, cô ta sẽ luôn chờ cơ hội Lâm Táo bạo hồng sẽ tung video này ra.
********
Mỗi ngày mình sẽ cố gắng đăng một chương, hôm nào mình không phải đi học sẽ đăng 2 chương nhé!!! ^.^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT