Huỳnh Minh Tuệ xuống hầm để xe của công ty, cô mở google map và chuẩn bị mũ áo để lên đường. Cảm giác bản thân thật ngớ ngẩn, chỉ sợ khi cô đến nơi, cũng đã hết giờ làm rồi chứ đừng nói chi là gặp ba mươi khách hàng mà khảo sát nữa chứ.
Minh Tuệ sẽ điên mất nếu cứ tiếp tục thế này.
Bùi Cẩm Tiên rốt cuộc vì điều gì mà ghét cô đến như vậy?
Gác lại suy nghĩ qua một bên, Huỳnh Minh Tuệ đi theo hướng đường Cộng Hòa. Vẫn là đặc sản quen thuộc của Sài Gòn “kẹt xe” Minh Tuệ cố gắng nhích xe đi trong vô vọng.
Khi đường đã thoáng hơn được một chút, cô tăng tốc đi cho nhanh để kịp giờ, xui rủi thay, có một anh giao hàng, chạy xe máy chở theo hai cái nệm lớn. Vì khuất tầm nhìn, anh ta quẹt phải Minh Tuệ, làm Minh Tuệ ngã mạnh rồi lăn ra giữa đường.
Người và xe nằm mỗi nơi cách nhau tầm năm mét, mấy anh nhân viên ở những cửa hàng xung quanh chạy ra đỡ Minh Tuệ dậy, vì cô cảm thấy mình có vẻ cũng không sao cộng với anh giao hàng lại rối rít xin lỗi cô nên Minh Tuệ mới mủi lòng mà để anh ta đi.
Khi Minh Tuệ được người xung quanh dìu vào trong vỉa hè, nhìn cái đầu gối bị rách một mảng, máu ứa ra, vừa đau vừa rát, còn mắt cá chân dường như bị trật làm cô đau điếng, Huỳnh Minh Tuệ ngồi thừ người một chút trên nền đá lạnh lẽo cho dịu cơn đau, mắt vô hồn nhìn xe cộ chạy qua lại như dòng suối đổ.
Bất chợt Huỳnh Minh Tuệ lại nhớ đến Lâm Ân Tú.
Thành phố đông đúc, rộng lớn đến vậy nhưng sao cô lại cô đơn đến thế này...?
Đáng lẻ ra những lúc như thế này cô phải có chị bên cạnh.
Đáng lẻ ra những lúc như thế này, cô phải được làm nũng trong lòng chị.
Nhưng tại sao, những lúc cô yếu đuối nhất, cô luôn luôn phải một mình?
Cảm giác tủi thân chảy qua tâm hồn đang yếu đuối của Minh Tuệ, mạnh mẽ như một dòng thác mùa mưa lũ.
Lắc mạnh đầu cho những suy nghĩ không vui bay mất, Minh Tuệ chợt nhớ đến nhiệm vụ mà Cẩm Tiên giao cho cô trong hôm nay, nén lại cơn đau, Minh Tuệ lại leo lên xe phóng đi mất hút.
Dưới sự chỉ dẫn của chị google map, có lúc Minh Tuệ hoang mang đứng ở một con đường vắng hoe đầy cây cao su, có khi lại lạc vào một cánh đồng lúa bất tận không một bóng người.
Minh Tuệ nén lại lo âu mà chạy ngược chạy xuôi tìm đường ra, còn tìm thêm mấy công ty xa tít đâu đâu nơi hẻo lánh, vắng bóng người qua lại.
Đến khi người cô mệt rả rời, trời cũng dần tối, đồng hồ cũng vừa điểm năm giờ bốn mươi lăm phút chiều, vết thương ở chân bắt đầu đau nhức trầm trọng đòi đình công, Minh Tuệ cũng chỉ mới đi khảo sát được mười bảy công ty khách hàng có trong danh sách mà thôi.
Thở dài não nề vì bất lực, Minh Tuệ cảm giác mệt mỏi thật sự, tay và chân cô run lên vì mỏi mệt, hơi thở thì dồn dập do phải dang nắng cả một ngày trời.
Như được dịp trêu ngươi, thời tiết mới nắng choang đó, đã đổ xuống một cơn mưa thật to.
Minh Tuệ hốt hoảng chạy xe nhanh hơn, kịp chạy vào trú mưa trong một cái lều của người dân dựng tạm bên đường, dùng để buôn bán. Cô đứng đó nghe gió rít lên từng cơn. Thổi qua người lạnh ngắt. Mưa càng ngày càng nặng hạt và không có dấu hiệu sẽ ngừng lại.
Sấm chớp đùng đùng, từng tia sét xẹt qua bầu trời tối đen như hũ nút. Con đường vắng hoe không một bóng người, xung quanh là vườn cao su rộng lớn bất tận. Đèn đường thưa thớt, chỗ tối chỗ sáng, tạo nên một bức tranh kinh dị, rợn người.
Minh Tuệ run lên từng hồi vì lạnh và vì sợ hãi, thân là con gái lại phải một mình ở đây trong cái thời tiết này, thêm cái chân đau nhức làm cô muốn gục ngã.
Phút chốc yếu lòng, lại một lần nữa cô nhớ đến Lâm Ân Tú, một giọt nước mắt ấm nóng rớt xuống má, rơi xuống đất rồi hòa lẫn vào dòng nước mưa lạnh ngắt.
...
Huỳnh Minh Tuệ bất chấp tất cả mọt thứ xung quanh, tủi thân ngồi thụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở, cô nhớ chị đến quặng thắt trong lòng, nhớ chị đến phát điên lên được.
Nhớ Ân Tú làm Minh Tuệ đau đến không thở nổi. Mục tiêu cố gắng của cô giờ đây đã không còn. Cô cũng chẳng biết đến cuối cùng mình đang cố gắng từng ngày là vì điều gì nữa rồi.
"Đùng!"
"Đùng!"
"Đùng!"
Lại một tia sét xẹt ngang qua bầu trời làm sáng choang cả một vùng tối tăm, gió rít mạnh hơn qua những tán lá nghe "Hù, hù,.." thật kinh dị. Minh Tuệ run rẩy ôm chặt lấy thân mình.
Vì quá nhớ Ân Tú nên Minh Tuệ nhìn ai cũng thấy giống chị. Chạy xe ngoài đường cô hay nhầm lẫn mà đuổi theo một ai đó. Đến khi nhìn thấy mặt họ mới biết hóa ra không phải là chị.
Tất cả điều do Minh Tuệ ảo tưởng.
Ảo tưởng về một tình yêu đẹp.
Ảo tưởng về việc Ân Tú sẽ yêu cô suốt cuộc đời này.
Vì đâu, ra nông nỗi này cơ chứ?
Cô đã làm gì sai?
Rồi trong cơn mưa tầm tả những ngày đầu đông, Minh Tuệ quyết định lấy xe máy, dầm mưa chạy luôn về nhà, không có Ân Tú cô phải tự lực cánh sinh thôi, không thể nào giống trong phim mà ngồi mãi ở đây chờ "nữ hoàng" đến đón cô được.
Đời thực mãi mãi cũng chỉ là đời thực.
“Mày không thể nào có thể bệnh nặng hơn đợt vừa rồi nữa đúng không Minh Tuệ?”
Suy nghĩ đó làm Minh Tuệ bất chấp lì lợm mà chạy về trong màn mưa trắng xóa, nước dâng ngập cả bánh xe...
\- HẾT CHƯƠNG 70 \-