Sau mười bốn ngày nằm ở bệnh viện, cuối cùng Huỳnh Minh Tuệ cũng đã bắt đầu đi làm lại. Hôm nay vừa hay lại là thứ hai đầu tuần. Vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã được tất cả đồng nghiệp nhiệt tình mà hỏi thăm tình hình sức khỏe.

Minh Tuệ không nhanh, không chậm, trả lời từng người một và cám ơn họ. Sau khi người cuối cùng rời đi, Huỳnh Minh Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm mà bước về phía phòng nhỏ của team cô.

Khi vừa mở cửa ra, Minh Tuệ nhanh chóng đi ngay về chỗ ngồi của mình, lại trải qua một lượt lời thăm hỏi của chị Nguyễn Kim Huệ cùng team.

Khi chị Huệ không còn hỏi gì nữa, cô mới thông thả mà mở máy tính lên, định bụng điểm danh xong sẽ đi thị trường ngay, nhưng máy tính còn chưa kịp khởi động, Nguyễn Ngọc Ánh đi đâu đó vừa về tới phòng, cười tươi hớn hở có vẻ rất vui bước vào vỗ vai Minh Tuệ:

“Em hết bệnh chưa?”

Minh Tuệ biết chị ta không có ý đồ gì tốt mà, nhưng lịch sự vẫn trả lời lại:

“Dạ, em khỏe rồi ạ. Cám ơn chị.”

Nguyễn Ngọc Ánh rạng rỡ như trúng vé số, chị ta cất giọng the thé:

“Chị Cẩm Tiên kêu em lên phòng làm việc của chị ấy kìa. Đi nhanh đi để trễ á, chị ấy không vui đâu.”

Minh Tuệ một phen tái mặt, không tự chủ được mà thở dài. Chị ta lại muốn hành hạ cô đây mà, Minh Tuệ cúi đầu xuống nhìn bàn phím hồi lâu, Ngọc Ánh liếc xéo cô một cái sắc lẽm rồi cũng đi về phía bàn làm việc cô ta ở gần Tuyết Hương.

Minh Tuệ thở ra thêm một cái nữa đầy não nề, đẩy ghế đứng dậy, chuẩn bị tinh thần lên gặp Bùi Cẩm Tiên.

Khi cô đi tới cánh cửa kính phòng, chuẩn bị đẩy cánh cửa bước ra ngoài, Minh Tuệ bỗng cảm giác có ai đó nắm chặt cổ tay cô kéo lại. Minh Tuệ nghi hoặc quay qua nhìn. Thì ra là Đinh Tuyết Hương:

“Em còn mệt không, nếu còn thì ở lại đây đi, chị qua nói chuyện với chị Cẩm Tiên cho.”

Minh Tuệ nhìn sâu vào mắt chị, dứt khoát từ chối, cô cứ sợ sẽ gây thêm chuyện phiền phức cho chị trưởng phòng:

“Dạ thôi ạ, em khỏe rồi, chắc chị Cẩm Tiên có công việc giao cho em, để em đi. Em cám ơn chị.”

Nói rồi, Minh Tuệ gạt nhẹ cánh tay Tuyết Hương ra, đẩy cánh cửa kính, dứt khoát bước nhanh về phía phòng Cẩm Tiên.

Đinh Tuyết Hương nhìn Minh Tuệ bước đi, lo lắng nhìn theo hồi lâu, cô sợ Cẩm Tiên lại thù cũ lẫn thù mới mà tiếp tục kiếm chuyện với Minh Tuệ.

Chị ta đã có tất cả mọi thứ, đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp. Minh Tuệ cũng chỉ là một cô gái nhỏ thôi, đáng lẻ ra người lớn như chị ta thì không nên chấp nhất rồi trả thù một cách trẻ con như vậy chứ?

Đinh Tuyết Hương thầm nghĩ rồi nhíu mày lo lắng, tim đập liên hồi. Minh Tuệ chỉ vừa mới khỏi bệnh thôi.

Bản thân Huỳnh Minh Tuệ mang theo một tâm trạng lo âu đi theo hướng phòng của chị giám đốc kinh doanh Bùi Cẩm Tiên. Khi đã đứng trước cánh cửa kính quen thuộc, Minh Tuệ chần chừ một giây rồi đẩy cửa bước vào.

“Dạ em chào chị ạ.”

Minh Tuệ cất giọng nhẹ nhàng, lòng đầy lo lắng.

Bùi Cẩm Tiên lại nhếch môi cười nửa miệng như quen thuộc, giọng trầm thấp hơi khàn cất lên:

“Em đã khỏi bệnh chưa?”

Minh Tuệ vẫn nhẹ giọng đáp lời:

“Dạ em đã khỏe rồi, cám ơn chị ạ.”

“Hừm.”

Bùi Cẩm Tiên "hừm" một tiếng, rồi im lặng xoay xoay cây bút trong tay. Minh Tuệ hơi lo sợ, không biết chị ta lại có trò gì mới để làm việc với cô nữa.

Sau một hồi lâu, dường như Huỳnh Minh Tuệ nín thở chờ đợi, Bùi Cẩm Tiên mới thong thả mà cất giọng dửng dưng:

“Tôi không muốn mang tiếng là ngược đãi nhân viên vừa khỏi bệnh của công ty đâu, nhưng có vài việc tôi muốn nhờ em làm. Được không?

Một câu hỏi tu từ không cho phép Minh Tuệ từ chối, cô miễn cường đồng ý:

“Dạ, chị cứ nói đi ạ.”

“Tốt, địa bàn của em là quận Tân Bình, Tân Phú và quận 6 đúng không?

Minh Tuệ gật nhẹ đầu:

“Dạ. Vâng ạ.”

Cẩm Tiên lại đon đả:

“Ừ, em làm ở công ty lâu rồi, địa bàn của bản thân chắc cũng đã quen thuộc, hôm nay chị muốn em đi quận khác: Hóc Môn và Củ Chi. Đi gặp tầm ba mươi khách hàng, là đối tác của công ty đã có danh sách sẵn. Khảo sát về tình hình của công ty họ: Có hài lòng hay không hài lòng chỗ nào về chất lượng, giá cả, chương trình khuyến mãi của công ty,... Tôi muốn em khảo sát rồi viết bản báo cáo nộp cho tôi trước giờ làm việc ngày mai.”

Huỳnh Minh Tuệ nghe xong cảm giác choáng váng. Hóc Môn và Củ Chi xa như thế, cô lên đây gần một năm, chỉ đi đi về về từ nhà với công ty. Hoạt động ở mấy quận trung tâm thành phố nơi cô phụ trách.

Nay chị ta muốn cô đi đến hai quận huyện ngoại ô không thuộc khu vực Minh Tuệ phụ trách từ trước đến giờ, lại còn gặp hẳn ba mươi khách hàng trong thời gian ngắn, viết báo cáo nộp nữa. Đi đi, về về cũng đủ hết giờ rồi. Không phải là muốn làm khó Minh Tuệ sao?

Thấy Minh Tuệ cứ đứng tần ngần hoài không nói gì, Cẩm Tiên “tốt bụng” nhắc nhở:

“Em tranh thủ đi làm sớm đi, đã chín giờ hơn rồi đó, kẻo không kịp đâu.”

Huỳnh Minh Tuệ hoàn hồn, nhanh chóng chào chị ta rồi đẩy cửa bước ra nhanh. Trở lại phòng họp của team cô, Minh Tuệ đi lại lấy túi xách của mình, chào Tuyết Hương rồi phóng như bay đi mất, trước khi kịp nghe Minh Châu và Tuyết Hương nói gì đó với theo.

\- HẾT CHƯƠNG 69 \-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play