Lâm Ân Tú ôm ghì lấy người yêu, chị thổn thức từng cơn:

"Chị xin lỗi em, chị đã hiểu cảm giác năm năm qua mà em chịu đựng. Chị xin lỗi em nhiều lắm. Vợ ơi, tha thứ cho chị, về với chị, em nhé!"

Lâm Ân Tú mặc kệ nước mắt chảy dài, mặc kệ tiếng nấc từng không thể kiềm chế, chị khóc như một đứa trẻ con. Lòng chị đang dậy sóng, cả người run rẩy không thể dừng lại.

Lần đầu tiên Lâm Ân Tú có thể cảm nhận được sự quan trọng của Huỳnh Minh Tuệ đối với chị đến vậy.

Chị sợ mất cô, thật sự rất sợ. Sợ ông trời lại tàn nhẫn mà bắt chị phải xa cô thêm một lần nữa. Đời người được mấy cái năm năm chứ?

Khi Ân Tú đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc hân hoan thì lại có tiếng điện thoại đến, chị cố gắng kiềm nén cơn xúc động. nhanh chóng cầm điện thoại lên, áp vào tai:

"Alo, tôi Ân Tú đây."

Bên kia đầu dây là giọng nói của một cô gái trẻ:

"Em là y tá của bác sĩ Nguyễn Anh Minh. Kết quả cuối cùng của đợt khám bệnh trước, cho rằng chị đã hoàn toàn khoẻ mạnh. Cũng không để lại di chứng gì về sau này. Bác sĩ kêu em gọi điện báo chị trước. Bên em sẽ chuyển phát nhanh đến cho chị kết quả cụ thể sau vào sáng mai ạ. Em chào chị ạ."

Lâm Ân Tú sướng quá hoá điên, chị ôm eo Huỳnh Minh Tuệ bế bổng cô lên. Sung sướng mà hét vang mấy câu lộn xộn:

"Chị không sao rồi."

"Em nghe không Minh Tuệ?"

"Bác sĩ nói chị khoẻ hoàn toàn rồi."

"Chị hết bệnh rồi."

"Em nghe không? Chị có thể sống bên cạnh em cả đời, cùng em già đi rồi Minh Tuệ."

"Minh Tuệ, chị yêu em nhiều lắm.”

Lâm Ân Tú đặt môi chị lên môi cô. Nụ hôn đầu tiên sau năm năm gặp lại. Nụ hôn của niềm vui, nụ hôn của hạnh phúc, nụ hôn của nhớ nhung, nụ hôn của sự đánh đổi, xa cách bao năm qua.

“Có tình yêu nào mà không trải qua đau đớn?



Có đắng cay nào nào mà không chỉ vì yêu?”

Huỳnh Minh Tuệ đứng đó, mặt kệ chị đang xiết chặt lấy cô mà khóc nấc lên. Minh Tuệ vỗ lưng dỗ dành, cô cũng đang rưng rưng, nhưng năm năm qua cô đã khóc quá đủ rồi.

Từ nay về sau, hai người chỉ có thể cùng nhau cười, cùng nhau hạnh phúc mà thôi.

“Đi với em đến nơi này nhé!”

Lâm Ân Tú gật đầu, Minh Tuệ kéo vali để bừa vào trong sân, đợi chị khóa cồng, cô dẫn chị ra xe mình. Minh Tuệ không nói gì mà chăm chú lái xe. Lâm Ân Tú nhìn cô chằm chằm, đôi mắt vẫn còn ươn ướt, mấy lần định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi.

Huỳnh Minh Tuệ chạy thẳng ra bãi biển Phạm Văn Đồng. Không đơn giản mà người ta gọi nó là bãi biển đẹp nhất hành tinh.

Bãi biển với cát trắng mịn, sóng biển ôn hòa, nước ấm quanh năm cùng hàng dừa thơ mộng, bãi biển thật dài và sạch sẽ. Nước biển trong xanh. Tô điểm thêm một chút nắng nhẹ lúc sáng sớm.

Vài con bồ câu đang gù gù ăn thức ăn gần đó, mấy con khác thì sải cánh bay lượng tự do trên bầu trời trong xanh, mát lạnh.

Trời cũng vừa sáng, không khí vẫn còn se lạnh. Minh Tuệ tìm chỗ đỗ xe rồi nắm tay Ân Tú bước vào trong.

Mới sáng sớm mà đã có lác đác vài người tắm biển rồi, Minh Tuệ tháo giày, đi chân trần dưới nền cát trắng. Lắng nghe sóng biển vỗ rì rào.

“Sao chị không đi tìm em?”

Minh Tuệ cất giọng nghi hoặc. Ân Tú nhìn cô rồi nhanh chóng đáp lời:

“Ca phẩu thuật năm đó chỉ có năm mươi phần trăm cơ hội thành công, sau phẩu thuật chị phải theo dõi trong năm năm. Chị sợ nếu chị không khỏi, lỡ chị chết, em sẽ lại đau đớn một lần nữa.”

Minh Tuệ im lặng hồi lâu mà suy nghĩ, cô lại tiếp tục hỏi:

“Sao em ra đây mà chị lạnh nhạt với em?”

Ân Tú thở dài:

“Còn vài hôm nữa chị mới biết kết quả, sáng nay họ vừa thông báo.”



Ân Tú nhớ lại mấy ngày qua, cô lo lắng hỏi:

“Hai tuần qua em đi đâu mà không nói chị, chị lo lắng em biết không?”

Minh Tuệ thỏa mãn vì trả được thù, nhưng lại cảm thấy tội chị, cô không nỡ trêu ghẹo nên thật thà san sẽ:

“Quán nước của em ở Sài Gòn có chuyện, chủ mặt bằng đòi lấy lại ngang. Họ khăng khăng sẽ đền bù theo đúng hợp đồng nhưng quyết phải lấy lại. Em đành phải về ngay giải quyết. Rồi không thỏa thuận được, em phải chạy khắp nơi tìm mặt bằng khác, xây dựng lại rồi chuyển quán vào ngay trong một tuần rưỡi. Xin lỗi em gấp quá lại lu bu nên không kịp báo.”

Lâm Ân Tú thở phào:

“Em không sao là tốt rồi, chuyện khác không quan trọng.”

Minh Tuệ mỉm cười:

“Bây giờ chúng mình sao? Ba mẹ chị nữa.”

Ân Tú gấp gáp nói như sợ cô sẽ lần nữa biến mất tăm:

“Em ra sống với chị đi, chị xây nhà theo sở thích của em đó. Ba mẹ chị năm đó đã biết rồi, do họ không nói ra thôi. Họ âm thầm ủng hộ chị mà.”

Minh Tuệ dừng lại ngay tảng đá lớn, kéo chị ngồi xuống theo cô. Mặt hướng ra bãi biển:

“Chị có yêu em không?”

Lâm Ân Tú thật thà:

“Nhất trên đời.”

Huỳnh Minh Tuệ mỉm cười, ngã đầu vào vai chị:

“Em cũng vậy.”

Nhìn mặt trời ló dạng đằng sau dãy núi phía xa xa, Minh Tuệ cảm giác như mình vừa sống lại một cuộc đời mới, tựa như cô vừa trải qua một kiếp người thật dài.

\- HẾT CHƯƠNG 162 \-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play