Rạng sáng ngày hôm sau, Tần Luật rốt cục mua chuộc được cảnh sát trực đêm ở sở Công an, lẻn vào phòng thẩm vấn giam lỏng, nhìn thấy người đàn ông ngồi cả đêm không hề nhúc nhích.

Đường nét của anh trong bóng tối, càng khốc liệt càng yên tĩnh.

Tần Luật kéo một cái ghế ngồi xuống, ủ rũ một lúc lâu, câu đầu tiên mở đầu chính là: “Mặc Trầm, cậu còn tỉnh táo không vậy? Cậu tin hả? Bất kể thế nào tôi cũng không tin. Đừng nói triệu chứng của PTSD của cô ấy, tình huống tồi tệ đó. Cố Trạm Vũ làm sao tiếp cận cô ấy? Cho dù ký ức hỗn loạn, cô ấy đã trở lại ký ức ngọt ngào với Cố Trạm Vũ, nhưng cơ thể cô ấy không thể chấp nhận sự thân mật vào thời điểm đó. Chứ đừng nói tính cách của Vân Khanh, chắc chắn không phải là người có thể làm loạn.”

Lục Mặc Trầm im lặng.

Tần Luật tiếp tục phân tích: “A Quan nói về bức ảnh. Đúng là bức ảnh là thật. Có thể nó kích thích tới cậu, nhưng, có lẽ là cố ý chụp thì sao?”

“Cố ý? Cô ấy có thể cùng Cố Trạm Vũ cố ý chụp như vầy. Điều đó chứng tỏ sự bài xích của cô ấy đối với Cố Trạm Vũ còn thua so với tôi. A Luật, tối qua tôi không thấy cô ấy tỏ vẻ khiến tôi tin cả đời này tôi cũng không cách nào tiếp cận cô ấy nữa.”

Tần Luật ngẩn người: “Cũng là lỗi của tôi. Tôi nên nói cho cậu những gì cô ấy nói, không nên để cậu ấp ủ hy vọng.”

“Cô ấy đã nói gì?”

“Cô ấy nói tất cả sự dịu dàng dành cho cậu đã cạn kiệt. Tôi nghĩ ngụ ý câu này chính là cay nghiệt.”

Hốc mắt của Lục Mặc Trầm bọc trong bóng tối, anh cười khi nghe câu nói đó, không một tia sáng nào có thể xuyên qua mắt anh, bất kỳ một tia sáng nào: “Tối nay cô ấy đã đích thân giải thích, nói rõ ràng rồi. Cho nên A Luật ……”

“Đứa con trong bụng cô ấy là của ai không quan trọng. Tôi nghi ngờ hay tin thì cũng không quan trọng.”

“Cô ấy muốn dung điều này để khiến tôi hoàn toàn từ bỏ. Cuối cùng tôi hiểu sự từ bỏ của tôi là dũng khí để cô ấy sống tiếp.”



Anh đứng dậy, đối mặt với ánh trăng ngoài cửa sổ, vầng trăng lạnh lẽo trong vắt, giống như một trái tim đã chết. Anh nhắm mắt lại khẽ cười, giọng khàn khàn cực kỳ xấu xa: “Tôi cũng hiểu, để được ở cạnh nhau, tôi thà cô ấy còn thở trên thế giới này, rời xa tôi mới có thể dũng cảm sống tiếp. Tôi thành toàn cho cô ấy! Khoảng cách xa, mãi không gặp nhau, chẳng qua là vậy thôi. Chẳng qua cũng chỉ vậy thôi!”

Anh cười ngạo mạn, trong tiếng cười có nước mắt.

Cửa sổ sắt rung chuyển, Tần Luật không nói được lời nào.

Anh thật sự đã buông tay.

Tần Luật nghe ngóng Cố Trạm Vũ đang bí mật sắp xếp lộ trình rời đi. Nếu ngăn cản thì vẫn còn kịp.

Anh ta nói ra.

Lục Mặc Trầm nhắm mắt lại. Anh chỉ ôn tồn nói: “Đợi chính xác Cố Trạm Vũ sẽ đưa cô ấy đi đâu, đi đường nào, cử người đi theo. Cô ấy đã đắc tội nhiều người trước khi rời khỏi. Còn đám vệ sĩ của Cố Trạm Vũ làm sao đủ?”

Tần Luật ngẩn người, xem ra anh thật sự quyết định buông tay không quản, để cho cô và Cố Trạm Vũ cao chạy xa bay, còn bảo vệ cô suốt đường đi.

Có một bài hát như vầy: Tình yêu đẹp nhất anh dành cho em, là buông tay. Buông tay thôi.

2 ngày sau.

Cố Trạm Vũ sắp xếp cho Vân Khanh xuất viện bình thường. Trở về biệt thự nhà họ Cố, người hầu thu dọn hành lý cho Vân Khanh. Vân Khanh nhìn Cố Trạm Vũ.

Cố Trạm Vũ mỉm cười và bước tới đối mặt với cô: “Tối nay khởi hành rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play